Tam Thiếu Gia! Tôi Không Phải Mami Của Anh

Chương 22: Cô ta khó tính..Nhưng tôi lại rất thích!!

Mặt mày Bạch Sâm đen sầm lại, nói với Lâm Nhược Phi: “Anh đừng có làm hư Nhược Quân …” ”

Lâm Nhược Phi càng cười to hơn: “Tình cờ thôi, chỉ là con có hứng bật TV lên xem, ai mà biết Nhược Quân coi xong thì học theo chứ …”

Bạch Sâm bất đắc dĩ nói: “Nhược Quân à, con đừng học mấy thứ bậy bạ trên TV, mami không cần con mua vịt đâu.”

Lâm Nhược Quân tỏ ra ủ rũ: “Vậy mami thích cái gì?”

Bạch Sâm nói: “Mami chẳng cần gì cả.”

Lâm Nhược Quân: “…”

Bạch Sâm nhìn vẻ mặt ủ rũ của con, nhanh chóng thêm vào: “Chỉ cần con ngoan là được rồi.”

Lâm Nhược Quân lập tức hớn hở trở lại: “Trước giờ có lúc nào mà con không ngoan đâu.”

“À… Ừ.” Bạch Sâm miễn cưỡng gật đầu…

Lâm Nhược Phi đứng bên cạnh nhìn, nừa cười nửa không nói: “Hai người đừng có bắt chước Quỳnh Tiên giúp tôi…”

Bạch Sâm lạnh lùng liếc anh ta.

Lâm Nhược Quân vốn không quan tâm đến Lâm Nhược Phi, vẫn ôm chặt Bạch Sâm, nói xong lập tức đi ra khỏi cửa phòng.

Lâm Nhược Phi có hơi chút bị đả kích, dù anh ta không có sở thích biếи ŧɦái nhưng bị làm ngơ như vậy cũng cảm thấy hơi tổn thương…

Lâm Nhược Quân bỗng dưng dừng lại, quay đầu nhìn Lâm Nhược Phi: “Anh ba.”

Lâm Nhược Phi vui vẻ đáp lại: “Sao..hả?”

Lâm Nhược Quân nói: “Nhặt giầy lên giúp mami đi.”

Lâm Nhược Phi: “…”

“Trái tim em đã lạnh … nguyện sẽ chờ anh đến khi trái tim này hết đau … nơi thành thị này…” Tiếng gào khóc thảm thiết của Lâm Nhược Phi vang lên trong căn phòng tập nhảy yên ắng.

Bạch Sâm: “…”

Bệnh thần kinh…

Lâm Nhược Quân ôm Bạch Sâm về phòng, cẩn thận đặt cô lên giường, Bạch Sâm cau mình nhìn Lâm Nhược Quân đang nghiên cứu chân mình, trong lòng cảm thấy an ủi được đôi phần.

Vất vả một hồi lâu để Lâm Nhược Quân tin là cô không chuyện gì xong, Bạch Sâm gọi điện cho Giai Tề, hẹn cô ấy ngày mai đi dạo phố cùng cô.

“Đi dạo phố? Được a, bất quá ngươi có thể xuống tới?” Giai Tề bên ăn cái gì bên gõ bàn phím thanh âm từ đầu bên kia điện thoại truyền đến.

“Lâm Nhược Tiêu nói không sao.”

“Haha, có khi lại có vệ sĩ đứng trong góc đi theo canh đó.” Giai Tề trêu ghẹo cô: “Khi gặp nguy hiểm chắc bọn họ sẽ xông ra bảo vệ cậu quá.”

Bạch Sâm.

Ngày hôm sau, Bạch Sâm sau khi đã thoát khỏi gương mặt đáng yêu đầy nước mắt của Lâm Nhược Quân chuẩn bị lên đường, Lâm Nhược Quân vẫn đáng thương nắm chặt tay áo Bạch Sâm không chịu buông tay, Bạch Sâm do dự một hồi rồi ôm đầu Lâm Nhược Quân xoa xoa: “Ngoan, mami sẽ về nhanh thôi.”

Lâm Nhược Quân nhanh chóng ôm Bạch Sâm lại, gương mặt nõn nà ngọ nguậy phần cổ của cô, sau đó anh len lén hôn một miếng lên gương mặt cô, thấy môi Bạch Sâm giật giật như sắp tức giận, anh nũng nịu nói: “Mami, nhớ về sớm một chút.”

Bạch Sâm đành nói: “Ừa…ừa, mami sẽ về sớm.”

Lâm Nhược Phi: “…”

“Hai người có cần phải làm vậy không thế? Bạch Sâm mẫu thân đại nhân, đâu phải là mẹ thân chinh ra trận đánh giặc đâu.

Bạch Sâm: “…”

Lẳng lặng đẩy Lâm Nhược Quân ra, Bạch Sâm trợn mắt nhìn Lâm Nhược Phi rồi bỏ lên xe.

Xe đã đi khá xa, Bạch Sâm quay đầu lại nhìn, bóng dáng Lâm Nhược Quân vẫn còn in trong kính xe, có điều càng lúc càng nhỏ, càng lúc càng mờ.

Bạch Sâm than thở: “Cũng có phải là một đi không trở về đâu …”

Lâm Nhược Phi nói: “Mẹ và chú ba yêu thương nhau, đúng là mẹ con tiêu chuẩn.”

Bạch Sâm: “…”

Bạch Sâm: “Tại sao anh cũng đi chứ?”

Lâm Nhược Phi nói: “Thì bảo vệ cô.”

“Anh không có việc gì làm à?” Bạch Sâm khinh bỉ nhìn anh ta.

“Có điều cô không phải là đối tượng chú ý của tôi.” Lâm Nhược Phi cười nói.

Bạch Sâm kinh hãi: “Tôi … Anh …”

Lâm Nhược Phi bổ sung thêm: “Cứ yên tâm đi, chúng tôi chẳng có chuyện gì cả.”

Bạch Sâm nghĩ đến “vệ sĩ” mà Giai Tề nói, đột nhiên cảm thấy buồn cười, có điều, nghĩ đến Giai Tề, Bạch Sâm có cảm giác hơi khác thường: “Không phải anh đi vì muốn gặp Giai Tề đó chứ?”

Lâm Nhược Phi tỏ ra kinh ngạc: “Không thể nào?”

Bạch Sâm sửng sốt: “Hả?”

Nhưng Bạch Sâm không biết, một anh chàng như Lâm Nhược Phi, chỉ cần câu trả lời đó không rõ ràng thì đều xếp vào diện đáng nghi ngờ.

Lâm Nhược Phi cau mày nói: “Chẳng phải lần trước cô ta đã dạy dỗ tôi rồi đó sao?”

Tuy là tôi chẳng nghe được gì hết.

“Ừ nhỉ…”

“Hơn nữa tính tình cô ta khó chịu, hay đánh người khác, bây giờ mắt tôi vẫn còn đau đây này.”

Có điều, tôi lại thích như vậy.

“Ặccc, tôi thay nó xin lỗi anh, nhưng mà cũng là do anh chọc nó trước mà ” Bạch Sâm lúng túng nói.

“Ừm, tôi không chấp cô ta.”

Hừm, làm sao mà nỡ trách cho được.

Lâm Nhược Phi nói: “Hơn nữa, lần này tôi đi cùng chủ yếu cũng vì muốn mua đồ cho cô thôi, mắt thẩm mỹ của tôi cũng không tệ. Chứ trông chờ vào mắt của cô và Giai Tề thì làm sao mà yên tâm.”

Nhưng mà, Giai Tề cũng là một trong những nguyên nhân chủ yếu để tôi đi.

Bạch Sâm hoàn toàn tin anh ta: “Nói cũng đúng … Tôi làm sao mà biết chọn đồ của giới thượng lưu mấy người … Giai Tề cũng biết một chút, tuy cô ấy không quá thích thời trang nhưng mắt thẩm mỹ không tệ đâu … Đôi giầy hôm qua anh thấy rồi phải không? Là nó mua cho tôi đó, đẹp lắm đúng không?”

“Đẹp thì đẹp, nhưng mà không dễ mang.” Lâm Nhược Phi thẳng thừng, “Chắc hẳn cô ta cũng là xem giới thiệu trên tạp chí rồi đi mua, vốn không biết mang nó có thoải mái hay không, cũng có lẽ do cô ta không mang giày cao gót.”

Bạch Sâm kinh ngạc vô cùng: “Không ngờ anh lại hiểu rõ giày cao gót của phụ nữ đến vậy…”

Lâm Nhược Phi: “… Cô đừng có dùng giọng điệu đó được không? Cứ như tôi là một tên biếи ŧɦái vậy…”

Bạch Sâm nghĩ, bộ anh không phải à…?