Tam Thiếu Gia! Tôi Không Phải Mami Của Anh

Chương 10: Nếu không Phải…. THÌ TÔI ĐÃ BỊ ANH ……

Lâm Nhược Quân mà Chu Mạn Nhu nói đến hoàn toàn không phải là Lâm Nhược Quân mà Bạch Sâm quen, đó cũng là Lâm Nhược Quân trong tưởng tượng của Bạch Sâm, mà bây giờ …

Bạch Sâm quay đầu lại, nhìn Lâm Nhược Quân đang bất mãn lườm Chu Mạn Nhu, trong lòng thầm nói.

- – Mà Lâm Nhược Quân không chỉ dùng ánh mắt của anh để tỏ ra bất mãn, mà còn bĩu môi, phụng má lên nữa!

Đúng là đáng xấu hổ thật!

Chu Mạn Nhu còn định nói thêm những chuyện lúc trước của Lâm Nhược Quân, anh đã mở miệng đuổi khách: “Cô thối quá đi, đi ra ngoài giùm cái.”

Chu Mạn Nhu giơ nắm đấm lên, Lâm Nhược Quân cũng không chịu yếu thế, hất cằm, hai người trẻ con không chịu nổi, lúc này, điện thoại của Chu Mạn Nhu vang lên, cô nàng nhận điện thoại, nói: “Khải Trạch à? Hì hì, anh có biết Lâm Nhược Quân bây giờ thế nào không? Chẳng khác gì đứa trẻ ba tuổi cả, hahaha…”

Chu Mạn Nhu vui vẻ đi ra ngoài, còn ồn ào nói lớn không để ý đến ai, Bạch Sâm tuy bất mãn với cô nàng, nhưng vẫn quay đầu lại an ủi Lâm Nhược Quân: “Mặc kệ cô ấy đi.”

Lâm Nhược Quân nghi ngờ nhìn cô: “Cái gì ạ?”

Bạch Sâm: “…”

Xem ra Lâm Nhược Quân hoàn toàn không biết Chu Mạn Nhu đang nói cái gì …

Đứa con này của cô đã đạt đến cảnh giới quá cao rồi …

***

Chu Mạn Nhu đi vào sau dò Mẫn, thấy Bạch Sâm và Lâm Nhược Quân thân thiết với nhau (mới là lạ), lập tức gọi một cú điện thoại, xem ra là đang gọi giáo viên đến.

Bạch Sâm đưa Lâm Nhược Quân đi đánh răng rửa mặt, Lâm Nhược Quân bình thường ồn ào hôm nay lại rất ngoan ngoãn, ngồi lên nắp bồn cầu để Bạch Sâm lau mặt cho mình.

Bạch Sâm vùa lau mặt cho anh, vừa nghĩ đến chuyện sáng nay, nếu không phải dì Mẫn và Chu Mạn Nhu bước vào, không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa …

Lúc trước,Lâm Nhược Quân cứ nũng nịu gọi cô “mami, mami”, cộng thêm dáng vẻ ngây thơ của anh ta, cô suýt nữa thì quên mất, Lâm Nhược Quân vẫn là một người đàn ông 28 tuổi rồi!

Sức lực cũng không nhỏ …

Sáng nay, anh nắm tay cô chặt thật là chặt, nếu không phải Chu Mạn Nhu đến, không chừng đã bị anh …

Mặt mày Bạch Sâm đều đen lại, cô chăm chú nhìn Lâm Nhược Quân, nói: “Nhược Quân à.”

Lúc này, cô mới phát hiện mình lau mặt cho anh hơi mạnh, làm cho cả gương mặt, cả mũi của anh đều ửng hồng hết cả, anh khó chịu lấy mu bàn tay chà chà mặt, sau đó ngơ ngác ngẩng đầu lên: “Dạ?”

“…” Bạch Sâm chợt mềm lòng, nhưng sau đó nghiêm túc nói: “Chuyện hồi nãy, sau này tuyệt đối không được xảy ra nữa, nghe chưa?!”

Cứ tưởng Lâm Nhược Quân sẽ ngu ngơ nghiêng đầu hỏi: “Chuyện gì?”, nào ngờ, anh lại gật đầu một cách nghiêm túc: “Dạ!”

Bạch Sâm còn đang vui vẻ, nghĩ rằng con mình rốt cuộc cũng trưởng thành (…), còn chưa kịp tỏ ra hài lòng đã nghe Lâm Nhược Quân dội một gáo nước lạnh: “Sau này sẽ không để cho mami suýt nữa thì bị ném đồ vào người nữa!”

Anh nghiêm túc nắm chặt tay lại, nói: “Con sẽ bảo vệ mami!”

Bạch Sâm: “…”

【Lâm Nhược Quân, đã gϊếŧ Bạch Sâmhết 100 000 điểm máu 】

“Không phải, mami không có ý đó …”

【 Bạch Sâm đã khôi phục lại được 50 điểm máu 】

“Vậy thì là cái gì?”Lâm Nhược Quân khó hiểu nghiêng đầu, ánh mắt toát lên vẻ ham học.

【 Lâm Nhược Quân tiếp tục gϊếŧ Bạch Sâm thêm 100 000 điểm máu】

“…”

【 Bạch Sâm hoàn toàn bị trọng thương. 】

Lâm Nhược Quân đã cho Bạch Sâm Knock Out thành công.

Mọi lời mà Bạch Sâm đều bị nuốt lại, hóa thành nước mắt vô hình, chảy dài thành sông …

Khi Bạch Sâm rửa mặt giúp Lâm Nhược Quân xong thì giáo viên cũng đã đến, là một người đàn ông đã hơn ba mươi, Lâm Nhược Tiêu đúng là lo lắng dư thừa, Lâm Nhược Quân vừa gặp thầy giáo thì ngoan ngoãn hết mực, không bướng bỉnh bắt Bạch Sâm ở lại nữa, rốt cuộc Bạch Sâm cũng thoát được đứa con này giây lát, vậy nên đi vòng vòng thăm thú quanh nhà họ Lâm.

Nhưng đi dạo khắp nhà họ Lâm, lớn thì lớn thật, nhưng đơn điệu, lạnh lẽo quá.

Cô đi tìm dì Mẫn, bảo rằng mình cần một chiếc xe đạp.

Dì Mẫn không hiểu: “Cô cần xe đạp để làm gì?”

Bạch Sâm giải thích: “Con muốn xuống núi nhưng đường xa quá, không đi bộ nổi.”

Dì Mẫn cười cười nói: “Đại thiếu gia đã căn dặn, cô không được xuống núi.”

“Hả?” Bạch Sâm hơi thất vọng.

“Hay là cô gọi điện hỏi Đại thiếu gia thử xem.” Dì Mẫn đưa ra đề nghị.

Bạch Sâm suy nghĩ một chút, sau đó quyết định gọi điện cho Lâm Nhược Tiêu.

“Alô?”

Nghe thấy giọng nói của Lâm Nhược Tiêu, Bạch Sâm rụt lại, sau đó lắp bắp nói: “Nhược … Nhược Quân đang học … Anh ta không có kêu tôi ở cùng … tôi … tôi có thể đi xung quanh thăm quan được không? Chỉ … chỉ là chạy xe đạp xuống dưới chân núi để …”

Cô bây giờ, chẳng khác gì một vị cao nhân cả …

Lúc nào cũng chỉ gặp được 2 gương mặt, Lâm Nhược Quân và dì Mẫn = =. Thi thoảng thì gặp được Lâm Nhược Tiêu, chú Minh,, cộng thêm một đám người lúc thì xuất hiện, lúc thì biến mất.

Lâm Nhược Tiêu không nói gì.

Bạch Sâm: “???”

“Alô, là cô Lâm phải không? Tôi là chú Minh đây.” Giọng nói bên kia chợt thay đổi.

Bạch Sâm: “…”

“Chào … chào chú Minh …”

“À, cô Lâm, chuyện là vầy, cô cũng biết chuyện của Tam thiếu gia hơi đặc biệt, … Chuyện Tam thiếu gia mất trí nhớ tuy đã được giữ bí mật rất tốt, nhưng ít nhiều cũng bị đồn ra ngoài vài phần. Nói vậy, thân phận của cô dĩ nhiên là có người biết.”

Bạch Sâm: “…”

“Xung quanh Tam thiếu gia có nhiều người như vậy mà còn bị tai nạn, một mình cô chạy xe đạp xuống núi thì …”

Bạch Sâm: “…”

Chú Minh đột nhiên không nói nữa, một lát sau, giọng nói của Lâm Nhược Tiêu xuất hiện: “Hiểu chưa?”

Bạch Sâm: “Đã hiểu…”

Lâm Nhược Tiêu: “Ồ… nếu cô nhất quyết muốn đi thì cứ tìm dì Mẫn …”

“Không, tôi không muốn nữa …” Bạch Sâm mấp máy môi, đã nói đến mức đó rồi, còn bảo cô đi kiếm cái gì nữa … Vậy chẳng phải là tự chui đầu vào chỗ chết sao …

Lâm Nhược Tiêu hài lòng đáp “ừm” một tiếng, sau đó nói: “Ngày mốt tôi sẽ về … Thôi, không có chuyện gì nữa.”

Bạch Sâm ấm ức tắt điện thoại, dì Mẫn đứng bên cạnh nhìn cô, nói: “Đại thiếu gia có đồng ý không?”

Bạch Sâm lẩm bẩm: “Đồng ý thì có đó, nhưng mà không khác gì không đồng ý cả …”

Dì Mẫn vẫn mỉm cười.

Bạch Sâm lúng túng nói: “Thôi, con không lấy xe đạp nữa.”

Dì Mẫn đề nghị: “Cô có thể đưa bạn của cô đến đây chơi, ví dụ như Giai Tề.”

Bạch Sâm kinh hãi hỏi: “Sao dì lại biế Giai Tề?”

Dì Mẫn chỉ cười, không nói

Điều này càng làm cho Bạch sâm xác định suy nghĩ “tuyệt đối không làm cho người khác bị liên lụy”, lỡ như Giai Tề đến đây, chẳng khác nào cùng kéo cô ấy xuống hố.