Bọn Họ Đều Nói Không Yêu Tôi

Chương 18: Cô bừng tỉnh, phát hiện người cắm cô là anh ruột

Diệp Tâm Viễn một tay cầm bóng rổ, một tay cầm chai nước, vừa uống vừa đi tới: “Xem cái gì hay?”

Tào Nhất Băng cười dâʍ ɭσạи, mày mò trong rạp chiếu phim tại gia của mình rất lâu.

Trên màn hình cực đại dần hiện lên khuôn mặt một người phụ nữ với nụ cười ngây thơ dễ thương, điều gây kí©ɧ ŧɧí©ɧ

nhất là thân hình đầy đặn của cô ấy chỉ được che bằng một bộ bikini nhỏ xíu, cứ mỗi lần đổi tư thế là nó sẽ di chuyển

theo.

Diệp Tâm Viễn lập tức ngồi thẳng, đứng lên định rời đi nhưng bị Tào Nhất Băng giữ lại.

“Sợ cái gì, đàn ông con trai lớn rồi đừng có mà hở tí cũng không dám xem.”

Lâm Tử Kiệt sốt sắng nói: “Đúng đó, đều thành đàn ông rồi, đừng có ngượng ngùng như đàn bà con gái nữa.”

Diệp Tâm Viễn tức giận hất Tào Nhất Băng ra: “Xem thì xem, có gì mà không dám xem chứ.”

Trong tiếng ve kêu râm ran mùa hạ, cánh cửa gỗ phong cách Nhật từ từ mở ra, một cô gái mặc bộ đồng phục thủy thủ

đang nằm nghiêng trên hành lang ngủ say, làn gió mát buổi chiều kéo tới thổi bay tà váy xanh thẫm, cặp đùi non mềm

trắng nõn xếp lên nhau, chỉ có một chiếc qυầи ɭóŧ nhỏ nhắn che bờ mông tròn trịa.

Khi người đàn ông chơi đùa với bờ mông của cô gái đủ rồi, anh ta mới cắm côn ŧᏂịŧ to lớn của mình vào trong nhục

huyệt ướt đẫm.

“A! Anh à ~” Cô gái giật mình tỉnh dậy, phát hiện người đang cắm mình là anh trai ruột.

“Suỵt, Miriko, để anh yêu thương em nào, anh yêu em nhất, côn ŧᏂịŧ lớn của anh muốn đâm vào em lâu lắm rồi~”

Theo tiếng nước lúc ra vào và tiếng rêи ɾỉ của cô gái càng ngày càng dâʍ đãиɠ, hơi thở của mấy thiếu niên trong rạp chiếu phim tại gia cũng ngày càng trầm xuống.

Lâm Tử Kiệt nửa cúi người, tay hoạt động dưới sự che lấp của ghế sô pha: “Các cậu có cảm thấy Miriko khá giống Mật

Nhụy mới gặp ban ngày không?”

Tào Nhất Băng kinh hỉ đáp: “Đúng là hơi giống! Đều có tóc mái, trắng nõn, mềm mại ~!”