Cả đêm Mật Nhụy đều mở cửa phòng ra, vừa làm bài tập vừa nhìn ra cửa.
Đồng hồ trên tường đã điểm tới 11 giờ mà Từ Đông Đông vẫn chưa trở về, trước đó dù hắn có muộn nữa thì giờ này cũng đã trở lại.
Mật Nhụy nhíu mày, đi ra ngoài đổ một ly nước, nhịn không được đi ra cửa trước nhìn một cái. Không có giày, người chưa từng về.
Chờ mãi, cô không cẩn thận ngủ mất. Hôm sau Mật Nhụy bị đồng hồ báo thức gọi tỉnh, cả người vẫn ghé lên trên bàn, ngủ đến đau hết cả cổ.
Cô nghiêng cổ đi ra cửa nhìn một cái, không có giày, tiếp đó cô vội vàng mở tủ lạnh ra đếm, Coca vẫn còn đủ.
Cổ Mật Nhụy đang nghiên lập tức thẳng lên, tối hôm qua Từ Đông Đông không trở về!
Trên đường đến trường, Mật Nhụy vẫn luôn rối rắm việc có nên nói chuyện này cho Từ Hạn Bình không.
Cô không nói, ba ba mà biết thì nhất định sẽ tức giận. Nhưng nếu cô nói, sợ là Từ Đông Đông sẽ càng không thích cô hơn, có lẽ sẽ chán ghét cô hơn cả Chu Hiểu Tình....
Mật Nhụy hơi bực bội vén tóc mái lên, lông mày cong cong chợt lóe qua, trong hai tròng mắt linh động tràn đầy phiền muộn.
Tiếp đó cô chuyển bước, đi đến ban một.
Tào Nhất Băng đang vùi đầu làm bài tập thì bên tai đột nhiên truyền đến một giọng nói nhẹ nhàng.
“Xin hỏi, Từ Đông Đông có ở đây không?”
“A?”
Tào Nhất Băng đang nỗ lực chép bài, tiếp đó ngẩng đầu lên thì nhìn thấy một cô gái xinh xắn khả ái đang đứng sau cửa, chỉ để lộ khuôn mặt trái xoan ra, trông cô nhút nhát sợ sệt giống y như khi tiểu Bạch nhà hắn làm chuyện sai.
Lòng bàn tay hắn không khỏi thấy hơi ngứa, rất muốn trách, hắn cười toe toét lộ hàm răng trắng ra: "Cậu tìm nó làm gì? Tỏ tình hả?”
“Không phải, không phải!” Mật Nhụy lắc đầu liên tục, sợ tới mức suýt chút nữa cắn trúng đầu lưỡi.
Đùa cái gì vậy, Từ Đông Đông chính là người từng nói thẳng cô hãy mau cút khỏi Từ gia đấy, ngày thường Mật Nhụy trốn hắn còn chưa kịp, sao mà thích được.
“A?" Tinh thần Tào Nhất Băng tức khắc tỉnh táo: "Vậy cậu tìm nó làm gì?"
Mật Nhụy khó xử, nửa khuôn mặt còn lại cũng đều dấu sau cửa.
"Cũng không có việc gì, chỉ muốn biết cậu ấy có ở trường học không."