“Hừ..."
“Anh cả? Anh làm sao vậy?” Từ Ba Ba bất động, Mật Nhụy cảm giác khá hơn nhiều nhưng vẫn cảm thấy bị đè tới có điểm thở không nổi.
“Đừng gọi tôi là anh cả!”
Từ Ba Ba nhắm mắt, hơi mất kiên nhẫn kéo đôi tay Mật Nhụy đang vòng cổ hắn xuống rồi bẻ đôi chân kẹp eo hắn ra, ném cô lên sô pha, vẻ mặt âm trầm trở vào phòng.
Mật Nhụy không dám đi trêu chọc hắn, chờ đến khi cửa phòng đóng lại mới chậm rãi thở ra một hơi, cô thu chân lại, nghiêng người cuộn tròn thành một đoàn.
Cô hơi khổ sở, vì sao không cho kêu anh cả?
Là bởi vì vừa rồi không phối hợp, cấu hắn đau ư?... Nhưng cô thật sự không thích mát xa kiểu này, nó làm người cô cảm thấy hơi kỳ quái.
Mật Nhụy buồn bực đứng lên, cảm thấy qυầи ɭóŧ ẩm ướt thật khó chịu, khá lo lắng về việc mình thật sự tè ra quần.
Cô nhịn không được nghĩ, Từ Đông Đông chán ghét cô, anh cả cũng không thích cô, nếu ba ba thật sự kết hôn, trong nhà này hẳn sẽ không có ai hoan nghênh cô.
Mật Nhụy đang muốn về phòng thì Từ Ba Ba lại mở cửa đi ra.
Hắn đã thay đổi quần áo, còn tắm xong, tóc mái nửa ướt tùy ý rũ trên trán, sóng mũi cao thẳng và môi đỏ ướŧ áŧ có loại quyến rũ nói không rõ, ngay cả lệ chí nơi khóe mắt trên mặt hắn cũng làm hiện ra một khí chất khác biệt khác người.
Lúc này Mật Nhụy đang bị hắn nhìn chằm chằm, cô hơi bất an lui lại phía sau.
Từ Ba Ba chủ động tới gần, hơi khom lưng, đầu lông mi rũ xuống: “Bị dọa rồi hả?”
Mật Nhụy lắc đầu liên tục: "Không có! “
Trông cô y như chuột thấy mèo, Từ Ba Ba híp mắt, hơi bực bội: "Vậy em trốn làm gì?”
“Em…” Mật Nhụy sợ tới mức co bả vai lại, lưng căng cứng dán chặt lên vách tường, đôi mắt linh động giống nai con vô tội bị kinh hoảng.
Gần quá, gần đến mức cô có thể ngửi được mùi sữa tắm trên người anh cả.
“Thôi được rồi.”
Từ Ba Ba cảm thấy hơi phiền nhiễu, xoay người rời đi: "Đừng nói cho những người khác về việc anh đã tới."
Tới cửa, hắn còn quay đầu nói thêm một câu: "Nếu em còn thích mách lẻo với lão Từ, hừ ~ lần sau làm em tè ra quần.”