Diệp Tuyết Nhi lên xe, cẩn thận ngồi một góc nhỏ bên cạnh.
Vệ sĩ rất nhanh đã đem cửa đóng lại, ngồi lên ghế phó lái.
Tuy rằng trên xe không chỉ có mình cô và người đàn ông xa lạ, nhưng khi cửa xe đóng lại, Diệp Tuyết Nhi vẫn run rẩy cả người, da đầu run lên.
Trong không khí gần như tràn đầy hơi thở nam tính xa lạ, cho dù người đàn ông kia không nói gì, nhưng cô vẫn bị khí thế đáng sợ của hắn vây lấy.
Không biết có phải ảo giác của cô hay không, đôi mắt của người đàn ông kia luôn một mực nhìn chằm chằm cô, giống như muốn thông qua đôi mắt nhìn xuyên thấu cô.
Diệp Tuyết Nhi căng thẳng đan chặt hai tay vào nhau, trên trán cũng bắt đầu toát mồ hôi.
“Diệp tiểu thư.”
Người đàn ông nói
Âm thanh từ tình, khàn khàn có chút gợi cảm
Diệp Tuyết Nhi nhướng mày, ngẩng đầu cẩn thận quan sát hắn.
Người đàn ông nở nụ cười
Đôi môi mỏng cong lên, càng thêm gợi cảm.
“Anh là Đàm Nghị, là chồng sắp cưới của em.”
Đàm Nghị vô cùng giàu có, giá trị con người cũng rất cao. Cho dù không dùng đến liên hôn để thăng tiến sự nghiệp, nhưng vẫn có rất nhiều người muốn mượn thân phận, quyền thế của hắn làm bậc thang tiến lên. Cho nên Đàm Nghị vẫn luôn cẩn thận lựa chọn nửa kia của mình.
Vài ngày trước, hắn đột nhiên biết được hoàn cảnh cô gái nhỏ, vì giúp đỡ cô nên đã đưa ra quyết định này.
Hắn cho rằng cô gái nhỏ vẫn giống trước đây, chỉ là một đứa con nít vẫn còn tính trẻ con. Cho nên khi đưa ra quyết định này cũng không nghĩ sẽ làm gì cô, cưới cô chỉ để làm một tấm lá chắn mà thôi.
Chỉ là khi chính thức gặp mặt, hắn mới biết rằng bản thân đã sai lầm.
Vừa mới nhìn thấy cô, côn ŧᏂịŧ bên dưới đã bắt đầu rục rịch, ngóc đầu đứng dậy.
Cô gái nhỏ gầy yếu trước kia bây giờ đã trở nên cực kỳ mê người, bộ dáng yêu kiều, quyến rũ động lòng người.
Cặρ √υ' tuyết trắng no đủ khó có thể bị lớp quần áo che lấp, vòng eo nhỏ nhắn, cặp mông căng đầy, hai chân thon dài, quả thực chính là vưu vật nhân gian.
Thân mình gợi cảm mê người là như vậy, nhưng khuôn mặt cô lại cực kỳ thanh thuần, càng khiến người khác dễ phạm tội.
Nhìn đôi mắt trong suốt ánh nước như lọt vào sương mù kia, cùng với đôi môi đỏ mọng khẽ hé, sự tự chủ khiến hắn luôn kiêu ngạo đột nhiên bị phá vỡ.
Hai tròng mắt Đàm Nghị sâu thẳm, để tài xế bật một bản nhạc sôi động, tay kéo vách ngăn xuống, khàn giọng nói “Ngồi lại đây.”
Diệp Tuyết Nhi sửng sốt “A?”
Đàm Nghị cong môi “Anh bỏ ra ba nghìn vạn để mua em, bây giờ anh muốn nghiệm hàng, được chứ?”
Mặt Diệp Tuyết Nhi đỏ bừng, lập tức hiểu được ý của người đàn ông.
Cô thẹn thùng lại khó khăn nắm chặt lấy làn váy, do dự một hồi, mới chậm rãi dịch chuyển lại gần người đàn ông.
Âm thanh Đàm Nghị càng thêm khàn khàn “Dang hai chân, ngồi trên người anh.”
Diệp Tuyết Nhi nhìn nơi giữa hai đùi người đàn ông càng lúc càng phồng lên, vô cùng sợ hãi, nhưng vẫn kiên trì, dang hai chân ra, ngồi trên đùi hắn.
Cô bất lực khoanh hai tay trước ngực, hoang mang không biết nên làm gì.
Đôi mắt sâu thẳm có chút nguy hiểm nhìn chằm chằm cô “Cởϊ qυầи áo đi, đã từng tự an ủi qua chưa?”
Diệp Tuyết Nhi lắc đầu “Không, không có.”
Đàm Nghị hình như thực vui vẻ, cười nói “Vậy em cởϊ qυầи áo ra, xoa nắn vυ' cho anh xem. Chờ đến khi tiểu huyệt em ướt đẫm, anh sẽ dạy em sau đó nên làm như thế nào. Giọng nói của em rất dễ nghe, đừng cắn môi, để anh nghe thấy giọng của em, như vậy mới có thể đánh giá được em có đạt hay không. Em có cảm giác như thế nào, đều phải nói cho anh, biết chưa?”