Ngày hôm sau phải đến Bắc Kinh báo danh, nhưng hiện tại Lâm Nghiệt vẫn giống như một người không có việc gì làm mà ngồi ngâm mình ở tiệm net chơi game, nếu không cùng mấy đứa Chung Thành Khê chơi bóng rổ thì cũng là lẻn đến nhà Hình Tố dính chặt lấy cô khi cô có thời gian rảnh.
Cả ngày bà ngoại không thấy bóng dáng anh đâu, song có bài để đánh nên cũng không nhớ đến anh, nhưng mấy người bạn đánh bài đó quá là không biết phân biệt tốt xấu, cứ hỏi thằng nhóc quỷ kia đâu.
“A Mai, hôm qua có hai cô gái lái xe Tây đến khu nhà trọ chúng ta lượn lờ vài vòng. Ông già tôi đây đánh cờ tướng với người ta ở bên cạnh hồ nhân tạo, tụi nó liền đi qua nói chuyện, bà đoán xem nói cái gì?”
Chuyện này liên quan quái gì đến bà? Bà ngoại không muốn biết: “Coi trọng ông già nhà bà hả?”
Bà ngoại nói thế liền gây ra một trận cười vang, bà cụ đó chậc lưỡi: “Ông chồng đó của tôi đó hả? Đến tôi còn chướng mắt chứ đừng nói là mấy cô gái trẻ tuổi. Mấy đứa cho ông chồng của tôi xem bức ảnh, hỏi người nọ sống chỗ nào.”
Bà ngoại đánh ra một quân Trung, người đối diện ù bài, bà bực bội trút sự tức giận lên người bà cụ đó: “Bà có đánh nữa không vậy?”
Bà cụ đó nói: “Bà không tò mò người trên ảnh chụp đó là ai sao?”
Bà ngoại dỗi bà ta: “Liên quan quái gì đến tôi? Cái gì tôi cũng tò mò à? Tôi tò mò đấy, rồi sao?”
Bà cụ đó liền lấy điện thoại ra đưa cho bà: “Tự bà xem đi, bức đầu tiên trong album.”
Bà ngoại liếc bà ta một cái, thấy bà ta để bụng như vậy liền bấm mở nhìn xem, cái này không phải là thằng nhóc quỷ kia nhà bà sao? Tuy rằng chỉ là một bên sườn mặt nhưng khuôn mặt đó của anh ngày nào bà cũng thấy, nhắm hai mắt cũng biết đường nào nét nào của anh trông ra sao.
Bà cụ đó lại nói: “Ông chồng tôi vừa thấy là Lâm Nghiệt liền nói với con bé là muốn bức ảnh này, nói là sẽ hỏi giúp chúng nó một chút.”
Bà ngoại ném trả lại di động cho bà ta, phản ứng bình thản.
Mấy bà cụ nhìn nhau, trong đó có một người hỏi bà: “Bà không lo lắng à? Lâm Nghiệt của chúng ta từ khi còn nhỏ đã được người khác yêu thích, bây giờ lớn rồi, cái gì cũng đã hiểu thì bà lại mặc kệ, đừng làm ra mấy chuyện lộn xộn đấy.”
Mấy bà ấy cũng là có lòng tốt, suy cho cùng chuyện của Thi Kỳ vào năm đó quá lớn, là một lỗ hổng rất to trong lòng bà ngoại.
Bà ngoại ấy à, thoạt nhìn thì ngầu ngầu giống như trong mắt bà thứ gì cũng chỉ là cái rắm thôi, nhưng trái tim con người nào có phải làm từ đá đâu? Bà không cho mấy người này nhắc đến quá khứ, còn không phải là vì quá khứ giống như một chiếc bàn ủi để lại cho bà một vết sẹo sao?
Mấy bà không muốn quá khứ lặp lại cho nên khi Lâm Nghiệt có bất kỳ dấu hiệu nào, mấy bà đều suy nghĩ làm sao để dập tắt nó theo bản năng.
Bà ngoại đẩy bài: “Đánh bài mà cứ lải nha lải nhải hoài, mấy bà có miệng thôi à? Lâm Nghiệt nhà chúng tôi lớn lên đẹp trai thế, được coi trọng thì không bình thường hay sao? Chuyện đó đâu nói lên được điều gì chứ? Đẹp là cái tội hả? Nó đẹp thì nhất định nó sẽ làm bậy hả? Thành kiến!”
Mấy bà cụ cũng không nói nữa.
Lòng tốt của mấy bà không sai, những lời giãi bày về Lâm Nghiệt của bà ngoại cũng không sai, chỉ có thể nói là đứng ở lập trường của từng người mà nhìn vấn đề thì đáp án sẽ khác nhau.
Thời gian chơi mạt chược an ổn cứ thế mà tan rã. Bà ngoại ngồi trên sô pha, nghĩ thế nào cũng cảm thấy việc này có thể là một điềm báo, nghĩ như thế khiến bà không thể ngồi chờ chết nên liền gọi điện thoại cho Hà Cảnh Nhuận.
Hà Cảnh Nhuận mới vừa ăn xong bữa cơm trưa, ông ta không bất ngờ chút nào khi nhận được điện thoại của bà ngoại, dùng miệng lưỡi đùa giỡn nói chuyện với bà: “Có sắp xếp gì ạ?”
Xưa giờ bà ngoại đều có chuyện nói thẳng: “Chú đến tìm Lâm Hựu Đình giúp tôi đi.”
Hà Cảnh Nhuận nhướng mày: “Để làm gì?”
Dựa theo lời Hà Cảnh Nhuận từng nói thì Lâm Hựu Đình không phải là đèn cạn dầu, bà ngoại không tin nhiều năm như vậy ông ta không hành động gì là vì đã buông bỏ, nhất định là ông ta đang tính toán chuyện xấu nào đó.
Nếu như tự ông ta tìm đường chết thì không tính, nhưng nếu ông ta nhớ ra bản thân còn có đứa con trai, vậy thì không phải tình cảnh của Lâm Nghiệt sẽ trở nên nguy hiểm hay sao?
Hiện tại hai cô gái dựa vào bức ảnh chụp sườn mặt cũng có thể tìm được đến khu nhà trọ, bà lại không giấu giếm mà chọc phá người ta hết lần này đến lần khác, vậy thì với Lâm Hựu Đình mà nói, vị trí của Lâm Nghiệt đã sớm rõ như lòng bàn tay......
Cả cuộc đời của Hách Tú Mai bà đây giống như một vở kịch đầy thăng trầm, bây giờ già rồi, tính khí không cao như vậy nữa, kịch cũng không hát nổi nữa, nhưng bà có thể làm được việc bảo vệ thằng nhóc ranh cũng như chút việc đánh bạc số mệnh này.
Vì để tránh cho Lâm Hựu Đình nhớ thương Lâm Nghiệt, bà quyết định tiên hạ thủ vi cường, tìm đến cửa nói chuyện rõ ràng với ông ta.
Bà nói với Hà Cảnh Nhuận: “Dạy nó cách làm người.”
Một câu nói này khiến cho Hà Cảnh Nhuận bừng tỉnh, sực nhớ đến Thi Bội Chân tiếng tăm lừng lẫy năm đó, thật sự rất giống khẩu khí của bà ấy, không hổ là vợ của ông ta.
*
Chung Thành Khê không báo danh sớm như thế, anh ta vào học tại một trường cấp bằng giả, cũng đành chịu vì không còn cách nào khác, điểm không cao nên chỉ có thể xuất tiền ra, nhưng không có quan hệ mà chỉ dựa vào tiền nên không vào nổi trường đại học bậc nhất.
Đông Miên không thể đến trễ nên đã đi từ sớm rồi, anh ta còn đến sân bay tiễn cô ta, lấy hết can đảm hôn một cái lên trán cô ta xong thì mặt cũng đỏ hồng hết lên.
Trong hai tháng này bọn họ càng thêm hòa thuận với nhau, hoàn cảnh gia đình tốt của Đông Miên là ưu thế bẩm sinh, lại thêm tố chất cao được bồi dưỡng khi lớn lên, nhìn chung có thể cho Chung Thành Khê một ít an ủi khi anh ta tự ti.
Chung Thành Khê cứ như vậy mà chìm đắm đúng trong dự liệu của tất cả mọi người.
Hiện tại anh mở miệng ngậm miệng đều là Đông Miên, nghĩ đến phụ nữ rồi thì không có tâm trạng chơi game, tin nhắn cứ tiếp tục gửi đến không có giới hạn, Lâm Nghiệt đã xóa bạn tốt với anh ta rồi.
Mấy đứa bạn cùng nhau tổn thương anh ta, anh ta vẫn có thể tươi cười phóng đãng hỏi bọn họ: “Các cậu biết cái gì gọi là tình yêu không? Chính là có một người con gái vì để có chung đề tài với cậu mà đi luyện tướng hỗ trợ đó.”
Ngay cả mở nhóm đen bọn họ cũng không cho anh ta vào, dứt khoát thẳng chân đá Chung Thành Khê ra.
Trong khoảng thời gian này Lâm Nghiệt bị thời gian nấu cháo điện thoại sến rện của anh ta và Đông Miên làm cho bực bội. Hình Tố chưa từng gọi điện thoại cho anh dài như vậy, mỗi lần gọi điện thoại đều là nói xong chuyện thì cúp máy ngay, không có lấy một lần vượt quá mười phút.
Tính ra bọn họ gửi WeChat nhiều hơn, nhưng trên cơ bản cũng là “Cậu chờ xíu tôi đến ngay ”, hoặc là “Tăng ca à?”, “Mấy giờ tan học?” các kiểu.
Thành thật mà nói, nếu chỉ là hình thức ở chung như vậy thì thật đúng là không xứng đáng ở bên nhau, tối đa chỉ tính là bạn tình thôi. Tuy rằng anh biết mình không nên ôm những ảo tưởng khác, nhưng con người đều là như thế, trước khi bắt đầu cũng chỉ là muốn biết tên của nhau mà thôi, những thứ này phần lớn thời điểm đều nằm ngoài tầm kiểm soát.
Cứ như vậy, game anh cũng không muốn chơi, bóng cũng không muốn đánh, cũng mặc kệ Hình Tố có bận hay không mà trực tiếp gọi điện đến.
Lần thứ nhất không nhận, lần thứ hai thì nhận, bên phía cô có hơi ồn ào giống như có máy móc hạng nặng nào đó đang làm việc, anh cũng không hỏi han gì mà nói thẳng luôn: “Tôi muốn gặp em. Ngay bây giờ.”
Giọng nói bên phía Hình Tố nhỏ lại, chắc là cô đi đến chỗ nào yên tĩnh: “Đoán xem.”
Lâm Nghiệt hỏi cô: “Tôi muốn biết em đang làm gì.”
Hình Tố cười: “Làm cậu đấy.”
Lâm Nghiệt không nói giỡn với cô: “Tôi muốn gặp em, em nói địa chỉ cho tôi đi.”
Hình Tố thật sự không hề rảnh rỗi: “Tôi đang bận, chờ đến tối rồi cậu đến sau đi, không thì cậu đến thẳng Tứ Quý, xong việc tôi đến đó tìm cậu.”
Nhưng dường như Lâm Nghiệt ra vẻ không nghe thấy: “Tôi chờ địa chỉ của em.”
Hình Tố vừa định nói là anh có đến đây thì cô cũng không rảnh rỗi để quan tâm, ai ngờ anh đã cúp máy rồi. Cô không quen với anh thế này, muốn địa chỉ làm việc của cô phải không? Vậy thì cứ chờ đi.
Cô quay trở lại phân xưởng, vừa lúc kỹ sư đi ra đυ.ng phải cô nên báo cáo một chút tiến độ công việc với cô: “Là vậy, trước mắt những tập đoàn công nghiệp nặng trong nước cũng không có lượng hàng tồn kho lớn như vậy, chúng ta phải suy nghĩ biện pháp khác.”
Hình Tố đã nghĩ đến việc này từ lâu rồi: “Tôi có biện pháp.”
Kỹ sư yên tâm, Hình Tố chưa từng lừa bọn họ, cô nói có thì nhất định là có.
Nhà máy quân giới ở bên cạnh là trung tâm diễn tập vũ khí, Hình Tố sẽ luôn thử nghiệm những thành quả mới của cô ở chỗ này, vừa lúc một học sinh của cô đã cải tiến xong súng hơi, sốt ruột không chờ nổi muốn trình bày ưu khuyết điểm cho cô xem, vậy nên cô liền đi xem thử.
Triết lý chế tạo của học sinh này tốt nhưng không dùng được súng, kỹ thuật sai hoàn toàn, xuất phát từ quán tính nghề nghiệp nên Hình Tố liền tay cầm tay mà dạy anh ta một lần.
Anh học sinh lần đầu tiên được cô nắm lấy tay, không thể nghe vào được điều gì cả, chỉ còn lại sự hồi hộp, nghiêng đầu ngửi được mùi hương nhàn nhạt trên người cô, hình như là đàn hương nhưng lại cảm thấy cũng có hoa hồng và hoa nhài khiến cho cõi lòng anh ta rối loạn.
Hình Tố dạy xong nói với anh ta: “Thử lại một lần đi.”
Anh học sinh choáng váng, ngây ngốc đứng trước mặt cô giống như một con rối gỗ.
Hình Tố nhíu mày, vừa định nói anh ta thì điện thoại lại vang lên, vẫn là Lâm Nghiệt, cô không cho anh giọng điệu dễ nghe: “Cậu có rảnh không thế?”
Lâm Nghiệt chờ không thấy địa chỉ của cô nên đương nhiên muốn gọi lại một lần nữa: “Tôi không xứng đáng được biết, đúng không?”
Hình Tố ngẩn ra, tiếp đó cô giống như là bị ai bóp cổ, cái gì cũng không nói ra được.
Lâm Nghiệt vẫn còn hỏi: “Có phải không?”
Dường như Hình Tố có thể tưởng tượng ra được hiện tại anh tội nghiệp đến mức nào, chỉ bởi vì không nhận được tin nhắn địa chỉ mà cô gửi...... Cô bèn thỏa hiệp, gửi vị trí của mình qua cho anh: “Đến nơi thì gọi điện cho tôi.”
Lâm Nghiệt vừa thấy địa chỉ đến liền suy nghĩ, chỗ này còn xa hơn cả ngoại thành, làm gì có ai làm việc ở chỗ thế này? Ngày nào cô cũng chạy xa như vậy sao?
Kết thúc cuộc gọi, Hình Tố nhìn về phía học sinh của cô, thấy anh ta còn đang ngẩn người thì thay đổi thái độ ngay: “Không muốn học hả? Hay là tôi quá dễ tính với cậu rồi?”
Anh học sinh bừng tỉnh, lắc đầu nguầy nguậy: “Không, không không phải ạ.”
Hình Tố nhớ đây là lần đầu tiên của anh ta nên không được quá hung dữ, lấy súng hơi qua thực hiện lại lần nữa cho anh ta xem rồi nói: “Cậu cứ ở đây mà học, học được mới thôi, học không được thì cút.”
Sản xuất vũ khí khác với một số ngành sản xuất khác là giáo viên có thể chỉ am hiểu lý thuyết, ngành sản xuất vũ khí này không phải là vấn đề chiến thuật mà là vấn đề chiến tranh.
Không cần biết lô vũ khí sẽ được sử dụng ở nơi nào, người sản xuất ra nó nhất định phải là người rõ ràng cách sử dụng hơn bất cứ ai khác chứ không phải chỉ là nắm giữ ưu khuyết điểm của vũ khí.
Về phương diện này, Hình Tố vẫn luôn rất nghiêm khắc.
Anh học sinh ở chỗ này luyện tập hai tiếng đồng hồ, Hình Tố mở cuộc họp cùng với các kỹ sư về quản lý sản xuất, chế tạo máy móc, vũ khí tự động và đạn dược, nghiên cứu phát minh. Hai tiếng đồng hồ kết thúc, Lâm Nghiệt cũng vừa đến nơi.
Nhìn thấy mấy chữ “Sản xuất Vũ khí số một Tây Bắc” ở cửa, Lâm Nghiệt vô thức nhíu mày.
May mà anh không phải loại người dễ bị hoảng sợ, nên rất nhanh đã bình tĩnh lại, anh gọi điện thoại cho Hình Tố.
Vừa đúng lúc Hình Tố họp xong, quần áo cũng không thay đã đi ra ngoài đón anh. Khi đến cổng gác, bảo vệ thẳng thân mình chào cô.
Lâm Nghiệt nhìn thấy hết thảy cảnh tượng này, trong đầu anh nhanh chóng xoay vần phán đoán xem nghề nghiệp của Hình Tố là gì, anh bày ra bảy tám loại móc nối với hình ảnh trước mắt, sau đó lại loại trừ mấy mục ngay tại chỗ......
Anh đã quên mất rằng Hình Tố đã ở ngay trước mắt anh, rõ ràng là anh có thể trực tiếp hỏi cô, điều này cũng cho thấy Hình Tố thật sự không kể quá nhiều chuyện về bản thân với anh.
Hình Tố không đi qua mà đứng bên cạnh cửa tự động nhìn anh: “Hẹn gặp hả? Có chuyện muốn nói sao?”
Lâm Nghiệt cũng không nói lời nào, anh cảm thấy mình hỏi cái gì cũng không thích hợp, hoàn toàn không biết gì về Hình Tố cũng không phải là một việc đáng kiêu ngạo khi nói ra, nên đương nhiên là anh không muốn nói.
Hai người cứ như vậy cách tám mét đối diện với nhau, đúng chuẩn ba phút, Hình Tố thấy anh không có gì để nói liền xoay người muốn đi về, vừa lúc có người đi ra gật đầu với cô, gọi một câu: “Tố tổng.”
Người nọ nhìn thấy Lâm Nghiệt thì có chút sửng sốt, không dám lắm miệng mà cúi đầu nhanh chóng trốn đi.
Hình Tố đi vào cửa, cũng đã đi được mười mấy mét rồi lại xoay người lại.
Cửa tự động mở ra, Hình Tố đi ra ngoài.
Lâm Nghiệt không rời đi mà còn đứng ở đằng ấy, cả người lộ ra khí chất quật cường, còn có sự ngu đần trong đó.
Hình Tố liền hỏi anh: “Không qua đây à?”
Lâm Nghiệt không nói lời nào, cũng không nhúc nhích.
Hình Tố cười khẽ, đi đến dắt tay anh về rồi đi vào cùng nhau.
Trong vòng một phút được cô dắt đi, đại não của Lâm Nghiệt từ trống rỗng đến lộn xộn ngổn ngang rồi lại trống rỗng, như là đã trải qua cả một đời người.
Sự tủi thân phát sinh từ việc không hiểu biết về cô của anh không biết từ khi nào đã biến mất không còn chút tung tích.
Hình Tố buông tay anh ra: “Vẫn không nói à?”
Lúc này Lâm Nghiệt mới nhỏ giọng hỏi: “Em chưa từng nói với tôi.”
Trong đám bạn cùng lứa thì anh là người trưởng thành nhất, nhưng dù có trưởng thành đến đâu thì cũng chỉ là cậu nhóc chưa thành niên, anh có thể tiếp tục che giấu nỗi khϊếp sợ và tủi thân nhưng cũng không trốn thoát được đôi mắt của Hình Tố, cô nói cho anh biết: “Việc tôi bán vũ khí và việc tôi muốn ngủ với cậu có xung đột gì với nhau à?”
Lâm Nghiệt không nói nữa, ba chữ “Bán vũ khí” này cũng đáng giá để anh tiêu hoá cho kỹ càng.
Đây vẫn là lần đầu tiên ở trong đời sống hiện thực anh gặp được cái nghề này, lại còn là phụ nữ làm việc, hơn nữa còn là người phụ nữ mà anh thích.
Hình Tố giúp anh sửa sang lại cổ áo: “Phòng làm việc của tôi ở phía sau, cậu đến đó đợi tôi một chút, xong việc tôi sẽ đến tìm cậu.”
Lâm Nghiệt hỏi cô: “Nếu như có người khác hỏi tôi là ai, vậy tôi nói thế nào.”
Hình Tố đưa thẻ cho anh: “Cậu muốn nói thế nào thì cứ nói thế đấy.”
Sau đó, khi Lâm Nghiệt đến phòng làm việc của cô thì đúng thật là gặp phải một người. Người nọ có hơi béo, còn mang theo huy hiệu, thoạt nhìn rất có khí thế, nói chuyện cũng khí thế như vậy, trực tiếp hỏi Lâm Nghiệt: “Cậu vào bằng cách nào? Ngại quá nhưng nơi này không được phép đi vào, mời cậu đi ra ngoài.”
Lâm Nghiệt cầm lấy thẻ của Hình Tố: “Tôi là người nhà của Hình Tố.”
Người nọ rõ ràng thay đổi sắc mặt, sửng sốt nửa ngày mới nói: “Người nhà của Tố tổng, cậu...... Muốn đến chỗ nào thế? Để tôi dẫn cậu đi.”