Lâm Nghiệt vừa đánh răng vừa gọi điện cho Hình Tố, một hồi lâu Hình Tố mới nghe máy.
Anh nhổ bọt kem đánh răng ra: “Tôi muốn gặp em.”
Bên Hình Tố truyền đến tiếng mở cửa xe: “Tôi có việc rồi.”
Lâm Nghiệt cũng đã đoán được sẽ có kết quả này, anh chỉ muốn hỏi thử. Mang tâm lý không được đồng ý đã chuẩn bị sẵn đi biểu đạt mong muốn của mình với cô, lỡ như cô đồng ý thì anh sẽ gặp được cô rồi. Anh đang hỏi cô một vấn đề rất ngốc nghếch bằng suy luận không có chút logic nào.
“À.”
Hình Tố nói: “Khi nào cậu thi Đại học tôi sẽ tới.”
Lâm Nghiệt định cúp máy: “Vậy cảm ơn em.”
Hình Tố cười: “Thi tốt nhé.”
“Vậy tôi thi tốt thì có thưởng không?”
“Thi Đại học là chuyện của bản thân cậu, tìm tôi đòi thưởng gì chứ?”
“Ngủ với em lâu vậy rồi, tôi có từng đòi thưởng chưa?”
“Cũng có ngủ ngon lắm đâu.”
Câu này đã kí©ɧ ŧɧí©ɧ Lâm Nghiệt, cô đã bật công tắc cho lòng hiếu thắng của anh: “Kiếm chuyện hả?”
Hình Tố không kéo dài thời gian của anh nữa: “Cậu phải đến trường thi rồi.”
Lâm Nghiệt vẫn có thời gian nghe cô nhận sai: “Ngủ với tôi không ngon thì ngủ với ai mới ngon?”
“Không chịu thôi hả?”
“Không chịu.”
Nếu là người khác nói mấy câu này thì Hình Tố đã trực tiếp bảo họ cút, nhưng với Lâm Nghiệt thì cô lại không nổi giận được, dù giọng điệu của anh rõ ràng kịch liệt và đáng ghét hơn những người khác. Cô nói: “Tôi đang giúp cho cậu có không gian tiến bộ đấy.”
Lâm Nghiệt luôn thể hiện lòng hiếu thắng của mình ở những lúc kỳ lạ thế này: “Tôi vốn đã rất giỏi rồi.”
Hình Tố lập tức cúp điện thoại.
Cúp điện thoại xong cô cười bất lực, lộn xộn gì chứ.
Cô chưa từng nghĩ Hình Tố mình sẽ có một ngày trò chuyện với một em trai về đề tài ngây thơ này, cũng chưa từng nghĩ ngoài miệng thì ghét bỏ nhưng khóe miệng mình lúc nào cũng cong lên chưa từng hạ xuống.
Lâm Nghiệt bị cúp điện thoại cũng không giận, anh cất điện thoại di động, làm xong mấy bước rửa mặt cuối cùng rồi đi đến phòng bệnh lấy giấy tờ gì đó.
Tối hôm qua lúc lên xe tới bệnh viện thì anh đã mang theo.
Bà ngoại nhớ việc anh thi Đại học nên cũng dậy thật sớm, bà không xuống giường được nên đã nhờ người khác mua bữa sáng cho anh. Bà nói mình có thể không lo lắng cho Lâm Nghiệt, nhưng không thể để cho anh luống cuống. Nếu anh phải tất bật vì bữa sáng và thời gian vào trường thi thì bà phải chịu trách nhiệm.
Lâm Nghiệt ăn đại vài miếng rồi nói với bà ngoại: “Cháu tìm Tam Lạp tới chăm sóc bà.”
Tam Lạp là cháu trai một người chị em của bà ngoại, hiện đang mở một siêu thị rau cải trong tiểu khu.
Bà ngoại không cần: “Nó suốt ngày bận rộn chân không chạm đất, cháu tìm nó tới làm gì?”
Con người Tam Lạp không tệ, vả lại còn chịu ơn của bà ngoại nên cũng rất thân thiết với bà, Lâm Nghiệt giao bà ngoại cho anh ta chăm sóc một lúc cũng yên tâm, anh trả lời: “Bà ít bận tâm thôi, cháu sắp xếp thế nào thì bà cứ chịu thế ấy đi.”
Bà ngoại lườm anh một cái: “Thằng khốn kiếp.”
Lâm Nghiệt rút khăn giấy ra lau miệng một cái rồi chuẩn bị đi.
Bà ngoại thấy anh chỉ ăn một chút như vậy thì nói: “Vậy là no rồi hả? Ăn thêm cho bà!”
Lâm Nghiệt kéo cửa phòng bệnh ra: “Đi đây.”
Cửa tự động khép lại, bà ngoại thở ra một hơi dài.
Thời gian trôi thật nhanh, bà còn chưa nghĩ rõ chuyện con gái mình chạy theo người khác thì đứa nhỏ nó ném cho bà đã sắp thi Đại học. Nghĩ tới đây lòng bà nghẹn lại, con bé chết tiệt kia có lúc nào nhớ tới đứa nhỏ này không nhỉ?
Có lúc thình lình nhìn thấy cử chỉ của Lâm Nghiệt giống với Thi Kỳ, bà sẽ hơi dừng lại, không biết là suy nghĩ gì, chỉ ngẩn người ra đó.
Đợi một hồi bà lại gọi điện thoại, dù là thái độ hay giọng nói cũng rất nghiêm túc.
Sau khi điện thoại được kết nối, bà nói với người ở đầu bên kia điện thoại: “Bây giờ tôi đã muốn biết.”
Bà ngoại đã lớn tuổi rồi, bà lãng tai nên đã kêu Lâm Nghiệt chỉnh âm lượng của điện thoại đến mức lớn nhất, đến nỗi giọng nói của đối phương giống như có cả tiếng vọng, vang mãi trong phòng bệnh một lúc lâu chưa biến mất.
“Lúc Lâm Hựu Đình tự vệ đã gϊếŧ chết vợ của Uông Quốc Huy, bị tuyên án mười năm tù, tước đoạt quyền lợi chính trị ba năm.”
Bà ngoại biết Uông Quốc Huy là ông chủ của Sa Trường.
Đối phương còn nói: “Sau đó Thi Kỳ đến với Uông Quốc Huy.”
Bà ngoại không tin đây là sự thật, bà hiểu con gái mình, nó không phải loại người tự làm khổ mình: “Tôi không muốn nghe chuyện mà tất cả mọi người đều biết.”
Chuyện tất cả mọi người đều biết là những thứ đám người một tay che trời kia muốn công bố với thiên hạ, đó không phải sự thật.
Đối phương dừng lại một chút rồi mới nói: “Gặp mặt đi.”
Bà ngoại từ từ quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trời nhiều mây, sắp mưa rồi, không biết Lâm Nghiệt đã đi đến đâu, bao lâu nữa thì đến trường thi, có gặp chuyện gì khó khăn không, làm bài có tốt không...
“Được.”
Lâm Nghiệt và Chung Thành Khê gặp nhau tại cột đèn giao thông thứ hai trên đường tới trường thi, lúc này cách thời gian thí sinh vào thi còn một tiếng.
Chung Thành Khê nhảy lên lưng Lâm Nghiệt: “Chồng ơi!”
Lâm Nghiệt kéo anh ta từ trên người mình xuống, xách qua một bên: “Rảnh quá phát điên luôn rồi hả?”
Chung Thành Khê lại sáp tới ôm cánh tay anh: “Mẹ tớ nói thi xong sẽ đến đảo Hokkaido của Nhật Bản, cho phép tớ dẫn một người theo, tớ không hề nghĩ ngợi đã nói sẽ dẫn cậu theo, đáng làm anh em chưa? Cậu cảm động lắm đúng không? Có phải không?”
Lâm Nghiệt bị anh ta dính lấy đến phát phiền, rút cánh tay ra: “Không rảnh.”
Chung Thành Khê sống chết không buông tay: “Không được, anh à, ba ơi, tổ tông, cậu có thể dành chút thời gian cho tớ không? Sao thế? Do tớ không đủ ngọt ngào xinh đẹp sao? Cậu có mới nới cũ rồi hả?”
Vừa nói anh ta vừa làm nũng, thật là buồn nôn.
Lâm Nghiệt giơ tay lên.
Chung Thành Khê rụt cổ một cái rồi vội vàng nhảy xa ra hai mét: “Sai rồi sai rồi, tớ sai rồi. Đùa thôi mà.”
Thấy vậy Lâm Nghiệt mới bỏ tay xuống.
Chung Thành Khê đàng hoàng đi theo anh cùng vào trường.
Anh ta chuyển đến Trường Lục Trung từ học kỳ hai năm lớp mười, con đường này anh ta đã đi với Lâm Nghiệt hơn hai năm, qua ngày hôm nay, ngày mãi đã không còn vậy nữa.
Thời gian trôi qua thật nhanh, rõ ràng anh ta còn chưa chuẩn bị đối mặt với thế giới trưởng thành xong thì nó đã đấm một quyền dồn anh ta đến trước cánh cửa cuối cùng này. Chung Thành Khê xoay đầu nhìn Lâm Nghiệt một cái, hy vọng anh sẽ lưu luyến mình, nhưng Lâm Nghiệt chỉ cho anh ta một chữ: “Cút.”
Một năm nay, thầy cô, cha mẹ, bạn học, ai ai cũng đều khẩn trương. Anh ta ‘Tự tìm niềm vui trong đau khổ’, ỷ vào những trò khôn vặt của mình mà đã không ít lần nghịch ngợm phá phách trước mặt họ. Những lúc đó, anh ta mong chờ đến ngày thi Đại học nhất, bởi vì thi xong là sẽ được giải phóng.
Nhưng khi ngày này đến rồi thì Chung Thành Khê cũng không quá vui vẻ, rõ ràng không biết tương lai sẽ như thế nào nhưng vẫn là bị bao trùm bởi một luồng áp lực vô hình, nỗi sợ hãi không xác định nhân cơ hội giăng đầy thần kinh anh ta, làm cho anh ta còn chưa bước ra đã cảm thấy mình bị một gánh nặng ì ạch đè lên.
Anh ta cũng rất kỳ lạ, hành động thương dân trách trời không phải là chuyện mà chỉ đám con trai con gái giỏi văn chương mới cần am hiểu sao? Loại người não ngắn như anh ta thì suy nghĩ bậy bạ làm gì?
Khi Chung Thành Khê nhìn thấy Lâm Nghiệt ở cột đèn đường thì anh ta đột nhiên đã hiểu ra.
Lúc những tờ giấy đếm ngược đến ngày thi Đại học dán ở bên trái tấm bảng đen bị xé hết thì thanh xuân của anh ta cũng đi theo vào mộ phần, không phải anh ta sợ hãi tương lai mà là anh ta không bỏ được quá khứ, không bỏ được con đường này, và cả người cùng anh ta đi trên con đường đó.
Anh ta của sau này và Lâm Nghiệt của sau này sẽ không còn là Lâm Nghiệt của trung học số Sáu hay Chung Thành Khê của trung học số Sáu nữa, vả lại có thể bọn họ cũng sẽ không còn có nhiều thời gian cùng nhau chơi game, đi bar, đánh nhau như trước đây nữa.
Đây mới là điều đáng sợ nhất.
Anh ta đi sau lưng Lâm Nghiệt thật lâu, lúc sắp tới trường học mới nói: “Tớ rất sợ sau này cậu có những người anh em mới.”
Lâm Nghiệt liếc nhìn anh ta một cái: “Cậu sợ cái quần ấy.”
Giọng Chung Thành Khê lúc nói chuyện còn có chút tủi thân: “Con mẹ nó, cậu cũng đâu phải là con người, sau này nhất định sẽ quên mất tớ.”
Nếu không phải Lâm Nghiệt muốn gìn giữ sức lực thì đã cho anh ta một cước rồi: “Không cần chờ sau này, bây giờ tớ cũng không có ấn tượng với cậu lắm.”
Chung Thành Khê nhất thời không có thời gian đau lòng nữa, anh ta tức giận mắng Lâm Nghiệt một trận: “Đệt! Thằng chó Lâm Nghiệt! Cậu đúng là đồ không có lương tâm! Ông đây đặt cậu ở đầu quả tim, cậu mẹ nó lại tổn thương lòng ông đây như vậy, tớ nói cho cậu biết, sau này cậu kết hôn nhất định sẽ bị thối mông!”
Lâm Nghiệt nghe anh ta kêu gào cũng rất phiền nhưng vẫn nghe, anh luôn lắng nghe như thế mà.
Chung Thành Khê cứ vậy mà tủi thân suốt nửa đoạn đường, nhưng khi tủi thân đến cổng trường học, nhìn thấy người ta tấp nập thì đã hoàn toàn quên mất nỗi tủi thân của mình.
Bọn họ thật sự phải thi Đại học rồi.