Yêu Đương Với Học Sinh Cấp Ba

Chương 53

Đàm Tiếu đi rồi, khi đi còn bảo Hình Tố mời khách suốt một tuần để đền bù tổn thất cho cô ấy.

Hình Tố gửi thẳng cho cô ấy hai mươi ngàn: “Cậu ăn một mình đi.”

Đàm Tiếu không từ chối, nhận tiền: “Cậu cũng vừa phải thôi, đừng dữ dội quá, giữ gìn sức lực, mất nước đấy.”

Hình Tố đóng cửa lại.

Cất hành lý xong Hình Tố đi tắm, tắm được một nửa thì Lâm Nghiệt nhắn tin cho cô: “Đã ngủ chưa?”

Cứ mỗi năm phút anh sẽ hỏi một lần, rất sợ Hình Tố ngủ rồi thì anh sẽ không thể nhìn thấy đôi mắt xinh đẹp của cô, vậy thì anh sẽ buồn chết.

Hình Tố nhắn lại cho anh: “Ngủ rồi.”

Ngủ thì sẽ không thể nhắn tin cho anh, Lâm Nghiệt thừa dịp cô vẫn chưa ngủ, không gọi xe nữa, chuẩn bị về nhà lấy chìa khóa liều lĩnh lái xe đi.

Bà ngoại nghe được động tĩnh ngoài phòng cũng không để ý, trước giờ bà vẫn nuôi thả Lâm Nghiệt. Khuôn mặt Lâm Nghiệt thường xuyên mang đầy thương tích, trên người còn có sẹo, nhưng bà ngoại cảm thấy đàn ông khi còn trẻ cũng nên lăn lộn một chút, chỉ cần tấm lòng tốt thì cô gái nào cũng có thể chấp nhận.

Hàng xóm vẫn luôn không đồng ý với phương pháp giáo dục của bà, nhưng lại không thể phủ nhận rằng Lâm Nghiệt trưởng thành rất tốt.

Đương nhiên đây không hoàn toàn là vấn đề giáo dục của bà ngoại, bà còn không có dạy dỗ, chỉ đơn giản là mặc dù miệng bà tiện nhưng lại coi trọng vấn đề lương tâm nên đã ảnh hưởng đến anh.

Bà ngoại nói mình sẽ không quản cháu quá nghiêm, cũng không thích quản nó, luôn cảm thấy mình thiếu nợ Lâm Nghiệt, nhưng trên thực tế thì bà rất tốt, từ trước đến nay nói được làm được, đặt mình ngang hàng với Lâm Nghiệt, không cho anh có sự áp lực mang tên gia trưởng, đó chính là sự dạy dỗ tốt nhất.

Bà cũng không biết là vì chính mình có những điểm này mà Lâm Nghiệt mới có thể tốt như vậy.

Cay nghiệt thì thế nào chứ? Bà ngoại độc miệng, nhưng lòng không độc.

Hình Tố tắm xong lại đánh răng súc miệng, cũng đã thay xong đồ ngủ mà Lâm Nghiệt còn chưa tới.

Cô liếc mắt nhìn lịch sử trò chuyện của hai người thì thấy đã dừng lại ở nửa tiếng trước, cô nhíu mày gọi cho anh.

Ước chừng nửa phút sau anh mới nghe máy nhưng không lên tiếng.

Hình Tố hỏi anh: “Vẫn chưa chạy tới sao?”

Lâm Nghiệt nói: “Tôi đang ở đồn cảnh sát.”

Chân mày Hình Tố càng nhíu chặt hơn, hỏi anh đồn cảnh sát nào rồi mặc áo khoác vào đi ra ngoài.

Đến đồn cảnh sát, trên mặt Lâm Nghiệt có vết thương, khóe miệng và khóe mắt đã rách, lại nhìn hai người bên cạnh anh, thương tích của họ còn nặng hơn, khuôn mặt và mí mắt đều sưng lên, trên cái cằm sưng húp còn có dấu giày rất rõ.

Cảnh sát hí mắt liếc nhìn Hình Tố: “Người nhà của ai?” Hình Tố nói: “Lâm Nghiệt.”

Cảnh sát lại hỏi: “Cô là gì của cậu ta?”

Hình Tố há miệng trả lời: “Bà ngoại cậu ấy nhờ tôi tới.” Cảnh sát lại không hỏi gì nữa: “Thẻ căn cước.”

Hình Tố đưa thẻ căn cước ra, sau đó lại bị phê bình giáo dục hồi lâu như thông lệ, xong chuyện mới được phép dẫn người đi. Cuối cùng cũng nghe xong, cô đi về phía Lâm Nghiệt.

Lâm Nghiệt ngồi trên ghế dài ở sảnh lớn, anh ngửa đầu nhắm hai mắt lại.

Hình Tố đi đến bên cạnh anh thì ngừng lại, sau đó lại đến máy bán nước tự động mua một hộp sữa đậu phộng đem đến đưa cho anh.

Lâm Nghiệt mở mắt ra nhìn cô.

Hình Tố biết Lâm Nghiệt không vô duyên vô cớ gây chuyện, nhưng cô không vội hỏi.

Lâm Nghiệt nhận lấy hộp sữa nhưng không mở ra, chỉ cầm ở trên tay.

Hình Tố thấy anh như vậy cũng không vội đi mà ngồi ở bên cạnh anh.

Sau một lát, người thân của hai người kia cũng tới, một người trong đó có vẻ có khí chất nhìn về phía Lâm Nghiệt bên này, không nói gì. Một người khác giọng nói có hơi lớn, hùng hổ đòi đến bệnh viện, nói nếu có vấn đề gì thì phải bồi thường cho nhà ông ta.

Hình Tố và Lâm Nghiệt đều ăn ý nhắm mắt làm ngơ, nhưng lại không ngăn được đối phương dây dưa không bỏ qua, ông ta còn đi tới bên cạnh nói mấy lời quái gở.

Lâm Nghiệt ngại phiền chuẩn bị dẫn Hình Tố đi thì Hình Tố lại nắm ngược lấy bàn tay anh không chịu đi, cô nói với người kia: “Hai người đánh một người còn không lại, nếu tôi là ông thì đã không còn mặt mũi rêu rao.”

Người nọ nghe vậy giận đến đỏ mặt tía tai, bắt đầu nói một tràng những lời khó nghe.

Cuối cùng vẫn là cảnh sát vỗ bàn: “Quên mất đây là đâu rồi phải không? Không muốn đi thì tạm giam hai ngày nhé?”

Người nọ im lặng.

Lúc này, cảnh sát trực ban ở bên ngoài cũng đi tới, nói với Lâm Nghiệt: “Khuôn mặt của cậu tôi thấy quen cả mắt rồi, tới không ít đâu đấy.”

Lâm Nghiệt không lên tiếng.

Cảnh sát trực ban chuyển hướng sang Hình Tố: “Cô về nói với bà ngoại cậu ấy một tiếng, cháu của bà ấy không tầm thường, trông kỹ vào. Lần trước gặp cậu ấy mới cách có mấy ngày? Vậy mà lại đánh nhau rồi.”

Lời nói này ngoại trừ lòng hảo tâm thì còn có ý thăm hỏi bà ngoại, tên tuổi của bà ngoại gắn liền với các phòng ban trong thành phố, cũng không phải nổi danh bình thường.

Lần trước đến trường trung học số Sáu điều tra vụ án của Hề Đa Đa bọn họ vẫn không biết Lâm Nghiệt là cháu ngoại của Hách Tú Mai, sau này mọi người nói chuyện phiếm mới biết.

Mấy năm trước chuyện Hách Tú Mai gửi đơn kiến nghị gây ầm ĩ xôn xao rất nhiều, bọn họ sẽ không dễ quên vậy đâu.

Hình Tố đáp một tiếng rồi dẫn Lâm Nghiệt đi.

Lên xe, Hình Tố không vội lái xe mà mở cửa sổ ra đốt một điếu thuốc.

Lâm Nghiệt không đợi cô hỏi đã chủ động nói: “Tôi không hối hận.”

Hình Tố không lên tiếng, lại rít một hơi thuốc lá. Lâm Nghiệt cũng không nói chuyện nữa.

Hai người cứ im lặng như vậy, một lát sau Hình Tố nói: “Một mình cậu đánh hai người mà vẫn có thể bảo toàn thân thể, được đấy.”

Lâm Nghiệt nghe không hiểu câu này có phải châm chọc hay không, nói: “Tên ngu đần kia gây chuyện.”

Hình Tố hút xong một điếu thuốc hỏi anh: “Là chuyện gì?” Lâm Nghiệt không nói gì.

Anh không nói, vậy thì để cô nói: “Bây giờ tôi đi hỏi cảnh sát thì cũng có thể biết được.”

Lúc này Lâm Nghiệt mới nói: “Bọn họ nói em.”

Hình Tố không ngờ rằng chuyện này lại có liên quan đến mình, cô ngẩn người một lúc rồi hỏi: “Nói tôi cái gì?”

Lâm Nghiệt nói: “Khó nghe.”

Hình Tố đã hiểu, có lẽ là chuyện xuất phát từ tiểu khu của cô vì chỗ khác cũng không có ai biết cô. Có thể trong tiểu khu này có ai đó đã nhìn thấy cô, lắm mồm nói những lời khó nghe rồi lại để cho anh nghe thấy.

Cô hỏi anh: “Cho nên cậu mới đánh người?”

“Tôi còn cảm thấy đã đánh nhẹ, hai tên tạp chủng.” Lâm Nghiệt càng nói càng giận: “Em ở chỗ cao cấp như vậy sao vẫn có loại người tư chất thấp thế này? Với lại sau này em ra ngoài nên mặc nhiều quần áo chút. Lúc nào phải ăn cơm thì ăn có biết không? Để cho cái bụng nhiều thêm chút thịt thì thế nào? Chân đừng nhỏ như vậy có được không? Mẹ nó em không biết đám đàn ông kia ngu đần kia nhìn thấy em như vậy thì nghĩ cái gì trong lòng đâu! Cũng không phải lúc nào tôi cũng ở bên cạnh em, em...”

Hình Tố không đợi anh nói xong đã áp lên trên người anh.

Lâm Nghiệt nhất thời không phản ứng kịp, sau khi phản ứng được thì chuyển từ bị động thành chủ động, tay ôm eo cô hôn sâu hơn.

Hôn xong, Hình Tố lấy ngón cái xoa nước bọt bên khóe miệng anh: “Bọn họ chỉ có thể nhìn, cậu thì còn có thể ôm, cậu có gì mà tức giận chứ.”

Lâm Nghiệt lập tức giận dữ: “Dù sao thì sau này em cũng không được mặc váy! Với lại tốt nhất cũng đừng để lộ cánh tay, có thể đeo khẩu trang thì cứ đeo khẩu trang đi, tôi mua cho em, còn phải mua thêm mấy cái mũ nữa, còn có...”

Hình Tố cười, cô chống cằm nhìn bộ dạng anh giống như một bao thuốc nổ, cảm giác thật kỳ diệu, mong muốn chiếm làm của riêng mãnh liệt thế này cô vẫn chưa từng trải qua, mặc dù tính cách của cô không quá dễ chịu, nhưng không ngờ là có thể tiếp nhận được.

Cô tiếp nhận hành động ‘Không chia sẻ với người khác’ đầy bá đạo của Lâm Nghiệt.

Lâm Nghiệt nói rất nhiều, cuối cùng khi nói xong nhìn lại Hình Tố, đột nhiên nhận ra cô không nghe lọt chữ nào, anh phát nổ: “Em không lắng nghe!”

Hình Tố lắc đầu một cái, lại còn cười: “Tôi có nghe, nói rất hay.”

Lâm Nghiệt không tin: “Vậy em lặp lại một lần cho tôi nghe đi.”

Hình Tố quả thật không có nghe hết, vốn định hôn anh một cái nữa để dời đi sự chú ý của anh thì người thân của tên miệng tiện kia đã dẫn anh ta ra ngoài, đúng lúc đi qua trước xe cô, trên đầu anh ta đầy cục u.

Cô bèn mở cửa xe ra, bước xuống nói với Lâm Nghiệt: “Nhìn kìa.”

Không đợi Lâm Nghiệt hiểu rõ thì Hình Tố đã cởϊ áσ khoác trùm lên đầu hai người kia rồi vừa giẫm vừa đạp, sau đó trong lúc bọn họ kêu la oai oái thì lấy áo khoác lại trở vào trong xe.

Cô thở hổn hển lái xe đi, nhanh chóng cách xa hiện trường.

Lâm Nghiệt nhìn tới ngốc luôn.

Hình Tố ổn định hơi thở rồi hỏi anh: “Học được chưa?”

Lâm Nghiệt đáp lại theo bản năng: “Cái gì?”

“Sau này trùm lên đánh, bị đánh đau như vậy mà họ còn không biết cậu là ai.” Hình Tố nói.

Lâm Nghiệt hiểu ra: “Học được rồi.”

Hình Tố nhìn về phía trước, đèn đường rọi xuống khuôn mặt cô làm cho những đường nét trên đó trở nên mềm mại hơn. Lâm Nghiệt cảm thấy, gò má của cô thật đẹp, không, chỗ nào của cô cũng đẹp.