Yêu Đương Với Học Sinh Cấp Ba

Chương 51

Đêm thứ ba Quách Gia Hàng đến gặp Hề Đa Đa thì bị ba mẹ cô ấy phát hiện. Ba mẹ cô ấy không đánh mắng gì cả, chỉ bình tĩnh báo cảnh sát. Khoảng nửa tiếng sau thì cảnh sát cũng đến, còn có ba mẹ Quách Gia Hàng đi phía sau.

Khi ba Quách Gia Hàng đến thì đã tát anh ta hai bạt tai, dạy dỗ anh ta ở ngay phòng khách nhà Hề Đa Đa, nhưng hai người cảnh sát cũng không ngăn lại.

Cái lý của ba anh ta cũng giống như những bậc phụ huynh khác: “Không được đánh nó? Tại sao nó có lỗi mà tôi không được đánh nó? Nó là con trai tôi, tôi đã nuôi nấng dạy dỗ nó bao lâu nay, tôi đánh nó một trận thì có làm sao?”

Dường như cảnh sát đã thường xuyên thấy cảnh này: “Chưa biết đầu đuôi câu chuyện mà anh đã ra tay, cho nên chúng tôi có quyền đưa người đi.”

Ba anh ta nghe vậy cũng không lên tiếng nữa.

Mẹ Quách Gia Hàng ngồi bên cạnh, cả người mềm nhũn như người không xương, dường như cũng không còn một chút sức lực nào. Bà cũng không có ý kiến gì về việc con mình xông vào nhà người khác, táy máy tay chân với con gái nhà người ta, chứ nói gì đến chuyện xin lỗi.

Cả hai đều đang là học sinh, cũng không có ảnh hưởng gì nghiêm trọng cho nên chuyện này cùng lắm cũng là tranh chấp dân sự. Nếu

như là tranh chấp dân sự thì bên phía cảnh sát cũng phải biết rõ được ý của Hề Đa Đa, dẫn dắt hai bên giảng hòa: “Vậy bên phía mọi người có ý gì không?”

Ba mẹ Hề Đa Đa hiền lành nhưng lại sĩ diện, nhưng điều này với chuyện đang ở thế bất lợi kia là hai chuyện khác nhau: “Chúng tôi không chấp nhận giảng hòa, cũng không phải lần đầu tiên không mời mà tới. Bây giờ chưa xảy ra chuyện gì nhưng chưa chắc sau này cũng không có, con gái của chúng tôi không thể chịu nổi bất kỳ tổn thương nào nữa. Chúng tôi chỉ hy vọng bên phía cảnh sát có thể xử lý chuyện này theo pháp luật. Như vậy cũng là giúp an ủi gia đình chúng tôi rồi.”

Cảnh sát hiểu rằng bọn họ phải bắt Quách Gia Hàng đi.

Ba Quách Gia Hàng lại không đồng ý: “Bọn nhỏ yêu nhau cần chúng ta dạy sao? Lúc anh còn trẻ không yêu không đương à? Không đến nhà các cô gái à? Đúng, về chuyện này thì con trai chúng tôi sai, nhưng không phải là không có chuyện gì xảy ra với con gái hai người sao? Anh còn muốn thế nào nữa?”

Nước mắt vòng quanh trong hốc mắt của mẹ Hề Đa Đa, bà ấy không hiểu thế giới này thế nào. Bà ấy chỉ cho rằng căn bệnh của ông nội đã là trở ngại khó vượt qua nhất của gia đình, không ngờ đó chỉ là sự bắt đầu.

Ba Quách Gia Hàng còn nói thêm: “Mà nói thật này, đương nhiên là tôi không muốn nói con gái nhà hai người như thế nào, nhưng tôi vẫn nói. Chuyện yêu đương không phải của riêng hai người thôi sao? Nếu con gái nhà hai người không vui thì con trai tôi cũng không kiên trì đến thế. Người nhà họ Quách chúng tôi không phải loại người mặt dày.”

Mẹ của Quách Gia Hàng cũng nói: “Con gái nhà hai người không từ chối con trai chúng tôi, nói đúng hơn là hai đứa đều có ý với nhau. Nếu hai đứa đều có ý thì tại sao lại dùng cách nghiêm túc như vậy? Đó chắc chắn không phải là điều hai đứa muốn thấy. Chúng ta không thể giải quyết riêng với nhau được sao? Cùng lắm thì sau này chúng tôi sẽ dạy dỗ nó, bắt nó rời xa con gái nhà hai người...”

Ba Hề Đa Đa không để bà ta nói hết câu, vỗ bàn rồi đứng lên: “Các người có còn là con người không?”

Âm thanh này khiến tất cả mọi người có mặt ở đó đều run sợ.

Đôi môi của ba Hề Đa Đa cũng run lên: “Cút! Mấy người cút hết cho tôi!”

Ông ấy từ chối nói đạo lý với bọn họ, quan điểm hai nhà không giống nhau. Vốn hai nhà ở hai thế giới, có nói đạo lý cũng không giao tiếp với nhau được.

Cảnh sát cũng thông cảm với cả nhà bọn họ nên không tiếp tục quấy rầy nữa, chuẩn bị đưa Quách Gia Hàng về đồn.

Khi mọi người đi đến thang máy, dường như người cảnh sát đã quên mất gì đó nên quay lại, đỡ lấy cánh cửa khi ba của Hề Đa Đa đóng cửa lại.

Ba của Hề Đa Đa bất lực nhìn anh ta, muốn nói cho anh ta biết rằng ông ấy không còn chút sức để nói chuyện nên đừng làm khó ông ấy.

Người cảnh sát quay lại không phải muốn hỏi gì chỉ muốn nói với ông ấy một câu: “Mọi người cố lên.”

Ngoại trừ câu cố lên cũng không nói gì nữa, có thể cảnh sát thật sự muốn cổ vũ mọi người một chút, có thể rất ít ỏi nhưng có còn hơn không đúng không? Anh ấy không thể nhìn bọn họ cứ khó khăn như vậy.

Ba Hề Đa Đa sửng sốt một chút, cuối cùng cũng nhẹ nhàng nói một câu: “Cảm ơn.”

Cánh cửa đóng lại, mẹ của Hề Đa Đa mới thả lỏng người, dựa lưng vào sô pha mà khóc. Ba cô ấy bước đến ôm lấy bà ấy.

Mẹ cô ấy nói: “Anh có biết là em đã nghĩ đến chuyện nhảy lầu không? Nhưng nếu em chết thì con gái em sẽ thế nào đây? Con bé còn vất vả hơn cả em.”

Ba cô ấy ôm bà ấy, ông ấy biết chứ, biết hết tất cả: “Để anh nghĩ cách.”

Ông ấy sẽ tìm ra cách, vì con gái, vì gia đình của bọn họ.

Đột nhiên có tiếng động truyền đến từ phòng của Hề Đa Đa. Hai người lập tức buông nhau ra, lau nước mắt và điều chỉnh lại vẻ mặt, sau đó mới mở cửa bước vào.

Thấy Hề Đa Đa vẫn đắp chăn che mình lại thì mẹ cô ấy tan nát cả lòng, đi đến ôm lấy cô ấy: “Đa Đa... Là mẹ đây...”

Hề Đa Đa trong chăn đẩy mẹ mình ra, vẫn chống cự nhưng đã bằng lòng nói chuyện: “Người Đa Đa bẩn... sẽ làm bẩn người mẹ...”

Mẹ cô ấy không thể điều chỉnh được tâm trạng, hoàn toàn tan nát, bà ấy khóc rồi đau lòng vòng tay qua ôm cô ấy: “Làm sao Đa Đa lại bẩn được... Đa Đa của mẹ là bé cưng sạch sẽ nhất... Đa Đa không bẩn một chút nào...”

Ba cô ấy đứng bên cạnh, run rẩy cả người, đôi mắt đỏ ngầu giống quái vật.

Ngay lúc này ông ấy không còn nghĩ ra cách nào nữa, ông ấy phải dẫn bọn họ đến thành phố khác để sinh sống, đi càng nhanh càng tốt, đến nơi càng xa càng tốt. Không có cách nào để con gái về lại lúc chưa bị tổn thương, vậy thì đi xa cái nơi khiến con gái bị tổn thương này, đi xa hoàn toàn, đi xa bằng mọi giá!

Quách Gia Hàng bị mang đi giáo dục một phen, đến khi được thả ra thì lại bị ba anh ta ấn xuống đất rồi đánh ngay trước đồn cảnh sát.

Sau này cũng không có cách nào để đi tìm Hề Đa Đa vào nửa đêm. Bây giờ Quách Gia Hàng chỉ muốn thoát khỏi ba mẹ anh ta, sau đó kiếm thật nhiều tiền. Rồi một ngày nào đó trong tương lai sẽ đem lại hạnh phúc cho cô ấy.

Thậm chí anh ta đã nghĩ xong rồi, nếu như ba mẹ của Hề Đa Đa cảm thấy anh ta chưa xứng đáng, vậy thì cố gắng một chút rồi lựa thời điểm thích hợp để quay lại.

Sau chuyện này, anh ta đã nghỉ học và đi làm ở KTV theo kế hoạch. Mỗi tháng có thể tiết kiệm hai ngàn đồng, tiết kiệm năm năm đến khi Hề Đa Đa tốt nghiệp đại học thì cũng vừa đủ.

Chỉ còn một tuần nữa là đến kỳ thi vào đại học, cho nên trường học cho học sinh nghỉ hai ngày. Lâm Nghiệt muốn trải qua hai ngày này với Hình Tố. Nhưng cô lại đi công tác nên anh chỉ có thể ấm ức mà trải qua hai buổi tối này cùng với Chung Thành Khê.

Đánh xong trận game thì Lâm Nghiệt duỗi thẳng người: “Mấy giờ rồi?”

Chung Thành Khê liếc nhìn điện thoại di động: “Mười hai giờ rưỡi rồi.”

Lâm Nghiệt cầm gói thuốc lá lên, rút ra một điếu, châm thuốc rồi rít một hơi: “Đi.”

Chung Thành Khê không còn sức mà đánh nữa: “Về nhà hả? Hay là đi ăn khuya chút rồi về?”

Lâm Nghiệt nhìn anh ta thì lại muốn ăn cơm: “Đi ăn chỗ nào?”

Chung Thành Khê tìm được một nhà hàng Hàn Quốc, tới bốn giờ sáng mới đóng cửa. Anh ta bắt đầu đặt chỗ, đặt chỗ xong thì quay đầu nói chuyện với Lâm Nghiệt: “Cậu có biết bây giờ thằng nhóc họ Quách kia đang làm gì không?”

Lâm Nghiệt không quan tâm nên cũng không nói gì.

Chung Thành Khê vẫn nói với anh: “Bây giờ cậu ta đang làm ở KTV. Nghe một anh em ở trường trung học số Ba nói mấy ngày trước cậu ta uống quá chén rồi hét lên rằng muốn kết hôn với Hề Đa Đa. Còn nói là ngoại trừ cậu ta thì không có ai mang lại hạnh phúc cho Hề Đa Đa, nói như thế là một tình yêu chân thành.”

Lâm Nghiệt rít thêm hai hơi, cảm thấy điếu thuốc này không giống như hàng thật nên bẻ điếu thuốc đi, rồi lại mở Wechat ra xem Hình Tố có tìm mình không.

Chung Thành Khê còn nói: “Tớ bái phục da mặt cậu ta luôn á, những tổn thương mà Hề Đa Đa phải chịu là do cậu ta tạo ra. Nếu như không phải nụ hôn mãnh liệt ở góc cầu thang đó dấy lên lòng ghen ghét của Dương Thi Hàm thì có lẽ mọi chuyện sẽ không trở nên như vậy. Cậu ta nghĩ chỉ cần đối xử tốt với Hề Đa Đa thì cô ấy sẽ không từ chối cậu ta. Nhưng cậu ta lại không nghĩ đến lúc Hề Đa Đa đối mặt với cậu ta, trong lòng cô ấy bây giờ đều là cảnh tượng đó, vậy thì còn có thể tự khuyên nhủ mình sống tiếp được không.”

Mặc dù việc cưỡng hôn ở góc hành lang không được cảnh sát chứng kiến, nhưng anh ta lại cho là ‘Những lời người sắp chết nói đều là sự thật.’.

Và dù có hận anh ta đến thế nào đi chăng nữa thì Dương Thi Hàm sẽ không nói dối với cảnh sát, cô ta không có lá gan đó.

Nếu nghĩ như thế thì chuyện Quách Gia hàng cưỡng hôn Hề Đa Đa nhất định cũng là sự thật.

Hình Tố vẫn không tìm đến Lâm Nghiệt, tin nhắn cuối cùng giữa hai người bọn họ là do anh gửi. Anh yêu cầu cô chụp một bức hình, anh muốn xem cô mang trang phục gì để đi gặp khách hàng. Nếu như mang đồ lộ quá thì anh sẽ bay xuyên đêm đến đó để dạy dỗ cô một trận.

Chung Thành Khê nói đến chuyện phía sau thì lại thở dài: “Hề Đa Đa thật đáng thương, nghe nói cả nhà dọn đến phía Nam rồi. Nhưng mà người đi rồi thì có thể xem như chưa từng xảy ra chuyện này sao? Haizzz, không thể tưởng tượng được cậu ấy sẽ chịu bao nhiêu dày vò.”

Lâm Nghiệt đã từng bị người khác thờ ơ với bi kịch của mình vô số lần, cho nên với bi kịch của người khác thì anh cũng như vậy: “Có liên quan gì đến tớ à?”

Chung Thành Khê biết rõ là ba mẹ của Lâm Nghiệt không còn nữa, anh cũng đã chịu nhiều oan ức trong quá khứ. Không có ai đứng về phía anh, vậy nên cũng không thể yêu cầu anh đứng về phía người nào. Anh có sẵn lòng hay không cũng là do anh, anh không muốn thì cũng không phải là lỗi của anh.

Anh ta nói tiếp: “Không có, chỉ là tớ muốn nói đến chuyện này thôi. Chuyện xảy ra xung quanh chúng ta nên cảm thấy quá sâu sắc.”

Lâm Nghiệt chưa kịp nói, anh ta đã chuyển chủ đề: “Cũng không biết Giang Nhược thế nào rồi.”

Tình hình Giang Nhược không tốt lắm, đã chuyển đến bệnh viện trường đại học Bắc Kinh, bất cứ lúc nào cũng có khả năng nhận được tin anh ta không qua khỏi, người mất rồi thì bọn họ chỉ có thể nghe và nhìn.

Lâm Nghiệt nhớ đến lần cuối cùng gặp được Giang Nhược, anh ta nằm trên giường bệnh, vẻ mặt yếu ớt, ánh mắt tuyệt vọng. Không biết tại sao mà đó là lần cuối cùng anh có cảm giác càng ngày càng mãnh liệt.

Sự mỏng manh của cuộc sống lại quét qua não anh một lần nữa.

Mỗi khi đến lúc này, anh thật sự muốn gặp Hình Tố, muốn gặp thì cũng không cần quan tâm ai là người chủ động liên lạc.

Nghĩ đến đó, anh gõ cho cô một dòng chữ, lúc muốn gửi đi thì lại hối hận. Xóa rồi viết, viết xong lại xóa, cứ làm như vậy rất nhiều lần, gõ ra rất nhiều đoạn văn nhỏ nhưng lúc gửi đi thì cũng là một câu đơn giản không có gì đặc biệt: “Khi nào thì em về?”

Năm phút sau Hình Tố cũng hồi âm, so với những lần trước thì lần này đã nhanh hơn.

Cô nhắn lại: “Nhớ tôi?” “Ừm.”

Anh nhớ em, Hình Tố, người phụ nữ xấu xa, anh nhớ em đến phát điên rồi.

Sau đó cô lại nhắn cho anh một tin rất đơn giản: “Chờ đó.” Nói xong cô lập tức mua vé máy bay khứ hồi.