Nhờ đoạn video này truyền ra ngoài, cảnh sát đã di chuyển xung quanh và nhanh chóng xác định được nghi phạm, nhưng bởi vì vụ án vẫn đang tiếp tục điều tra nên cũng không tiết lộ ra bên ngoài quá nhiều, nhưng vào buổi sáng ngày thứ ba sau khi xảy ra sự việc, bọn họ đã tới đưa Dương Thi Hàm đi.
Mặc dù không có thông tin chính xác nói Dương Thi Hàm là kẻ đầu sỏ của hành vi xấu xa này, nhưng những người nhiều chuyện thì không cho là như vậy. Bọn họ lòng đầy căm phẫn, lập tức chuyển từ đề tài thảo luận từ chuyện Hề Đa Đa bị hϊếp da^ʍ tập thể sang thảo luận về chuyện Dương Thi Hàm.
Những chuyện Dương Thi Hàm đã làm trong quá khứ và để lại cho bọn họ ấn tượng sâu sắc đã trở thành dấu hiệu cho thấy cô ta sẽ làm những hành vi tán tận lương tâm như hôm nay.
Ví dụ như trước kia cô ta trốn học, đánh nhau, hút thuốc, uống rượu, còn đi bar, sau đó quan hệ không rõ ràng với đủ loại đàn ông, còn luôn có xe sang trọng đưa đón và còn hôn môi với người chủ xe ở cổng trường . . .
Mỗi chuyện cô ta làm đều không giống như người đàng hoàng thường làm, chuyện của Hề Đa Đa này nhất định là do cô ta quá ghen tị nên mới tìm người hãm hại người ta.
Thấm thoát, chớp mắt đã hơn một tuần trôi qua, Dương Thi Hàm không thấy tới trường học nữa, điều này dường như đã trở thành bằng chứng không thể chối cãi về việc cô ta là người làm, quá khứ của cô ta càng bị moi ra nhiều hơn, bao gồm cả việc cô ta từng bị mấy người trong xã hội đè ép trên mặt đất, phải mở miệng và đón nhận những thứ mà bọn họ bắn ra.
Bọn họ gọi cô ta là “Cɧó ©áϊ” và còn hỏi cô ta có thoải mái không.
Thái độ của Dương Thi Hàm trong những đoạn video này nói là chết lặng thì cũng không phải, mà điều khiến mọi người không hiểu là tại sao cô ta lại không phản kháng chứ?
Mẹ của Dương Thi Hàm tới trường học, là một người phụ nữ trung niên ăn bận hết sức diêm dúa, nhưng vẫn không sao giấu được vẻ mặt nhợt nhạt. Bà ta mặc chiếc áo khoác màu hồng nhạt, trên cổ và tay đều đeo đồ trang sức bằng vàng, tất cả mọi người đều hiểu ra, thì ra cây con bị thối rữa là từ gốc rễ rồi.
Thế là bọn họ lại bắt đầu lan truyền chuyện mẹ Dương Thi Hàm làm gái, cho nên Dương Thi Hàm đã kế thừa nghề nghiệp của mẹ mình, vì vậy trên phương diện phục vụ đàn ông mới vô cùng thành thạo.
Chỉ có Chung Thành Khê bị sắp xếp quét dọn phòng làm việc của hiệu trưởng, được tận mắt chứng kiến mới biết sự tình không đến nỗi khó chịu như lời đồn.
Mẹ của Dương Thi Hàm bước vào cửa phòng làm việc, rút một điếu thuốc ra, ánh mắt dáo dác nhìn xung quanh cũng không biết đang nhìn cái gì, hiệu trưởng nói muốn xử lý đuổi học Dương Thi Hàm bà ta cũng không có biểu cảm gì, sau khi hút xong một điếu thuốc bà ta đứng lên và đi ra ngoài.
Có mấy lời không cần phải nói quá rõ nhưng có thể là hiệu trưởng thật sự không thể nhìn nổi nữa, nên đã ngăn bà ta lại và nói: “Giáo dục ở trường học chỉ là một phần của việc giáo dục, nếu thật sự muốn dạy dỗ con cái thật tốt thì giáo dục gia đình cũng là điều tất yếu không thể thiếu.”
Mẹ cô ta nhìn ông ấy một lúc, sau đó dùng một vài ngôn ngữ ký hiệu đơn giản với ông ấy, có ý là: Tôi nghe không hiểu.
Lời còn sót lại của hiệu trưởng đều bị đè ở trong cổ họng.
Chung Thành Khê ở hành lang nhìn trộm cũng không nhìn nổi nữa, lập tức tháo chạy khỏi hiện trường.
Trong khoảng thời gian ăn sáng trở lại, thầy Triệu đã ổn định lại ‘lòng quân’, nói một vài chuyện cũng coi là vui vẻ nhưng lại có người không hiểu chuyện hỏi ông ấy: “Sao thầy không nói về tình hình bây giờ của Hề Đa Đa như thế nào rồi? Dương Thi Hàm có bị trừng phạt không? Còn có chuyện Giang Nhược xảy ra hiện tượng đào thải nghiêm trọng sau khi làm xong phẫu thuật và tính mạng của cậu ta đang bị đe dọa một sớm một chiều, sao thầy cũng không thấy thầy nói đến?”
Thầy Triệu không nói thêm lời nào nữa.
“Khi bọn em chưa chín chắn thì lý ra thầy cô phải nói cho bọn em biết, đến lúc bọn em trưởng thành rồi, muốn chín chắn hơn một chút nữa, thấu tình đạt lý thêm một chút nữa, thì những việc bọn em nên biết hoặc quyết định thầy cô lại giấu nhẹm đi, không hề cân nhắc đến ý kiến của bọn em, giống như lúc thầy cô cần bọn em ngây thơ thì bọn em phải tỏ ra ngây thơ, lúc thầy cô cần bọn em trưởng thành thì bọn em phải uống thuốc kí©ɧ ŧɧí©ɧ tố để nháy mắt trưởng thành liền, có đúng không?”
Thầy Triệu không để cho anh ta nói tiếp, mở bài thi ra: “Được rồi! Sắp đến kỳ thi tuyển sinh đại học rồi, bây giờ nhiệm vụ chính của các em là phải chạy nước rút.”
Chủ đề này bị buộc phải kết thúc, thầy Triệu và một số học sinh đều quên mất thời gian của một tiết học.
Hết giờ học, Chung Thành Khê kể lại cảnh tượng mình nhìn lén được ở ngoài cửa phòng hiệu trưởng cho Lâm Nghiệt nghe: “Thật là đáng sợ, bình thường Dương Thi Hàm làm thế nào để giao tiếp với mẹ của cô ta nhỉ, cứ phải khoa tay múa chân như vậy sao?”
Lâm Nghiệt đang giải đề, không thèm để ý đến anh ta.
Chung Thành Khê nhìn thấy anh không có hứng thú nên cũng không nói nữa.
Chuyện đã qua nửa tháng, độ nóng cũng dần dần được lắng xuống nhưng tính chất sự việc vẫn còn quá tồi tệ, vẫn khiến cho Bộ giáo dục hết sức coi trọng, phải họp suốt cả đêm, từ vụ ‘Hϊếp da^ʍ tập thể’ lần này cần khẩn cấp thành lập một tổ chuyên nghiệp gửi《 thông báo 》 đến từng Sở giáo dục, tuyên bố rõ ràng nghiêm cấm các hiện tượng bạo lực học đường.
Phạm vi áp dụng bao gồm từ bậc tiểu học đến bậc trung học cơ sở rồi đến các trường cao đẳng nghề và cả bậc Đại học, một khi phát hiện sẽ xử lý nghiêm khắc.
Trong khoảng thời gian này, sau khi kiểm tra các nguồn tin đồn mà ‘Người được cung cấp thông tin’ tung ra, các nghi phạm trong vụ hϊếp da^ʍ tập thể và đầu đuôi câu chuyện đều bị nổi lên.
Dương Thi Hàm thích Quách Gia Hàng, nhưng Quách Gia Hàng lại thích Hề Đa Đa, nên cô ta đã mượn các mối quan hệ của mình ở ngoài trường học để dạy dỗ Hề Đa Đa một bài học.
Lúc đầu cô ta vốn chỉ muốn hù dọa cô ấy, nhưng đám người kia lại nằm ngoài tầm kiểm soát của cô ta, ngay cả cô ta cũng trở thành món đồ chơi của bọn họ thì làm sao cô ta có thể thao túng họ được? Cho nên bọn họ không quan tâm lời cầu xin đau khổ của cô ta mà dứt khoát xâm phạm Hề Đa Đa, còn quay video tung lên trong giới của bọn họ để làm vốn khoe khoang.
Nhưng bọn họ không ngờ rằng video truyền đi quá nhanh khiến cho chuyện lần này không thể che giấu được nữa.
Vì để giảm nhẹ hình phạt, bọn họ đã nhao nhao đi tự thú, nhưng kết quả vẫn không thể tránh khỏi mức hình phạt mà bọn họ đáng phải nhận.
Vụ án này không quá phức tạp, nhân chứng vật chứng cũng có đủ, nếu không có gì xảy ra ngoài ý muốn sẽ tiến hành rất thuận lợi, nhưng cả nước có nhiều trường học và bao nhiêu vụ bạo lực học đường như vậy, có lý nào mọi vụ án đều có thể giải quyết thuận lợi?
Rồi khi giải quyết xong, những tổn thương và mất mát còn có thể bù đắp được sao?
Không thể.
Mãi mãi cũng không thể.
Quách Gia Hàng bị Dương Thi Hàm tố cáo hϊếp da^ʍ trong trường học còn quay lại video, nhưng bởi vì không có chứng cứ nên Quách Gia Hàng chỉ ở lại đồn công an hai ngày và làm một một số thủ tục.
Ngày Hề Đa Đa xuất viện anh ta cũng đến bệnh viện, thấy cô ấy đội mũ, đeo khẩu trang, trên người còn được che phủ rất kín và được ba mẹ cô ấy bảo vệ bước lên xe khiến trái tim của anh ta giống như bị dung nham rót vào vậy, nóng đến mức mắt của anh ta cũng bắt đầu căng ra.
Anh ta đi theo bọn họ đến tận nhà cô ấy, luôn đợi ở bên ngoài đến lúc nửa đêm, còn hút hết một gói thuốc, nhìn thấy phòng cô ấy đã tắt đèn anh ta mới trèo vào, rón rén đến gần cô ấy.
Hề Đa Đa vốn rất nhạy cảm, sau khi xảy ra chuyện này tinh thần của cô ấy luôn hoảng loạn sợ hãi, cô ấy bỗng nhiên bò dậy, nép vào góc giường, mở miệng nhưng lại nói không ra lời.
Quách Gia Hàng thấy cô ấy như vậy thì lập tức lui về phía sau, còn giơ tay lên: “Tôi không tới gần cậu. . . cậu đừng sợ. . .”
Hề Đa Đa phát ra một hai tiếng khàn khàn khiến trái tim Quách Gia Hàng cũng tan nát theo, anh ta đứng yên rất lâu mới thử mở miệng thăm dò: “Sợ lắm sao?”
Hề Đa Đa bắt đầu khóc, khóc trong im lặng.
Quách Gia Hàng từ từ đi tới, rất chậm, anh ta không muốn kinh động đến cô ấy, đến trước mặt cô ấy rồi anh ta ngồi xổm xuống, ngửa đầu lên nhìn cô ấy: “Đừng sợ, tôi sẽ bảo vệ cậu. Đừng sợ. . .”
Hề Đa Đa chỉ bật khóc, cái gì cũng không nói nên lời, cô ấy chỉ biết khóc và khóc rồi bắt đầu tự đánh bản thân, sau đó cô ấy dùng chăn bông che mình lại giống như phát điên vậy, sau đó lại điên cuồng xốc chăn lên, tiếp tục đánh bản thân. . .
Quách Gia Hàng bị cô ấy hù dọa, vô thức ôm lấy cô ấy, trấn an: “Không sao đâu không sao đâu, không có người khác nữa, không ai có thể làm tổn thương cậu. . .”
Hề Đa Đa cắn lên bả vai anh ta một cái, dùng sức cắn đến mức chảy máu.
Quách Gia Hàng rất đau nhưng anh ta vẫn không hề nhúc nhích mà để cô ấy cắn, còn nói với cô ấy: “Là do tôi đã không bảo vệ cậu thật tốt, tôi là một tên ngu dốt.”
Đột nhiên Hề Đa Đa đẩy anh ta ra rồi nhảy xuống giường, chạy đến một góc tường rồi tự thu mình lại.
Quách Gia Hàng không dám tới gần nữa, chỉ đợi đến khi cô ấy mệt mỏi không thể nhúc nhích được nữa mới ôm cô ấy trở lại giường, đắp chăn xong, anh ta muốn hôn cô ấy nhưng lại sợ làm cô ấy sợ hãi, cuối cùng chỉ ngồi xổm bên mép giường, nhỏ giọng nói với cô ấy: “Ngày mai tôi lại đến thăm cậu.”
Anh ta lại trèo qua cửa sổ. Ở dưới lầu, anh ta tự tát bản thân rất nhiều lần rồi ngồi xổm xuống ôm mặt khóc một lúc lâu.
Sao lại không thể nhắm vào anh ta chứ? Cái mạng thối nát này của anh ta ai thích thì người nấy cầm đi không được sao? Sao nhất định phải làm tổn thương cô ấy chứ? Sao nhất định phải làm như vậy? Mẹ nó! Cái cuộc đời bất công này! Mẹ nó! Mẹ nó!
Quách Gia Hàng về đến nhà, ba anh ta đang ở nhà, anh ta mới vừa vào cửa đã bị đạp một cước: “Mẹ nó, mày đi chết ở cái xó nào vậy? Các thầy cô của mày nói mày vào cục cảnh sát rồi? Mày thật sự là làm nở mặt ba mày mà!”
Anh ta bị đá trúng hai chân, nhưng chỉ phủi phủi bụi trên quần rồi trở về phòng của mình, đóng cửa lại rồi chốt hẳn cửa.
Ba của anh ta ở bên ngoài đạp cửa rầm rầm: “Mẹ nó, mày bày ra bộ mặt đó cho ai xem hả?”
Mẹ của anh ta cuối cùng cũng chịu từ phòng đi ra, cãi cọ với ông ta: “Ông ồn ào cái gì vậy? Không biết còn người đang ngủ sao? Thật con mẹ nó ích kỷ mà!”
Ba anh ta không vui: “Mẹ nó, kiếp trước tôi đã gieo phải nghiệp gì mà kiếp này nuôi hai cái thứ phá của không ai sánh bằng như các người, lãi suất của tháng này đến bây giờ cũng chưa thu được bao nhiêu cho tôi. Muốn mẹ nó đến cuối tháng ghi nợ sao? Mày đi kiếm tiền ngay cho ông!”
Mẹ của anh ta đáp trả lại ông ta: “Ông đi đánh Domino đã thua mất một cái nhà rồi, bây giờ thiếu nợ lại bảo chúng tôi trả cho ông sao? Mẹ nó, ông có còn là đàn ông không? Mỗi một thứ đồ dùng trong nhà này đều không phải do tôi mang về lúc đi làm ở cửa hàng nội thất sao? Ông đã bao giờ đóng góp một phần sức lực nào cho cái gia đình này chưa? Ngoại trừ việc cá độ rồi uống đến mức say mèm như hiện tại? Hai mẹ con chúng tôi bây giờ chưa rời đi là vì để cho nhà họ Quách của ông không mang tiếng vợ con ly tán, ông không cảm ơn thì thôi còn mặt mũi ở đây làm càn sao?”
Ba anh ta nói không lại thì bắt đầu động tay động chân, hai người ở bên ngoài mắng chửi nhau, đập phá đồ đạc, đánh nhau, vả vào mồm còn túm tóc đập vào tường, một đấm một đá vào bụng. . .
Quách Gia Hàng ở trong phòng như một người không liên quan, thậm chí trong lúc bọn họ đánh nhau anh ta đã tìm xong việc làm cho mình, làm quản lý tiếp khách ở KTV.
Dù sao anh ta cũng không thể thi đỗ đại học nên tốt hơn hết là không thi, đi làm kiếm tiền sớm một chút để còn sớm cưới được Hề Đa Đa.
Anh ta cảm thấy rằng không người nào có thể yêu cô ấy nhiều hơn anh ta, anh ta cũng không tin người khác có thể chăm sóc cho cô ấy thật tốt.