Lâm Nghiệt cưỡng lại kích động muốn cầm tay cô hôn nhẹ một cái, mạnh miệng hỏi một câu: “Đổi khóa thì có liên quan gì? Không phải chị vẫn có thể dẫn người vào nhà đó sao?”
Cô chưa từng giải thích: “Là anh ta tự xông vào.”
Anh không hài lòng với cách lý giải này: “Cái dáng vẻ anh ta từ bên trong đi ra giống hệt như đó là nhà của anh ta vậy.”
Cô chưa từng thỏa hiệp: “Sau này sẽ không thế nữa.”
Anh không nhịn được hôn lên mu bàn tay cô một cái: “Vậy chị có nhận sai không?”
Cô chưa từng nhận sai: “Sai rồi.”
Lâm Nghiệt rất biết cách dỗ dành. Anh quay người lại đối mặt với cô, trong quá trình còn nhân cơ hội xê dịch ghế sofa, để cho mình có thể tới gần cô hơn một chút. Anh cho là anh sẽ nói chút gì đó nhưng không có, trong đầu hoàn toàn trống rỗng, cơ thể theo bản năng quay sang nhìn chằm chằm vào cô.
Cô muốn đổi tư thế tiếp tục nằm sấp, lúc cử động không cẩn thận để lộ ra vết thương trên mặt. Anh lập tức thay đổi sắc mặt, đưa tay qua, lúc sắp sửa chạm tới lại thu tay về, hỏi cô: “Sao lại thành ra như vậy?”
Cô đã quên trên mặt còn có thương tích. Lúc xuất viện cô đã make up che đi mấy dấu vết ở miệng vết thương, lúc về nhà còn nhìn
không ra, có thể là do vừa rồi cô ra mồ hôi, vừa nằm sấp xuống lại bị cọ mất một chút nên vết thương mới lộ ra như vậy. Cô nói: “Té ngã.”
“Sao lại bị ngã?”
Không biết có phải là do anh hạ giọng nói chuyện hay không mà cô nghe câu này của anh tuyệt đối không giống như một người vị thành niên.
Cô không đáp, anh càng nóng nảy hơn: “Cho nên hai ngày nay chị mới không đến tìm tôi?”
Trong công việc Hình Tố là một người rất rõ ràng, nhưng trong cuộc sống cô lại chưa từng có kiểu yêu cầu như vậy. Trong cuộc sống, cô rất qua loa đại khái và không hề cẩn thận tỉ mỉ như vậy, nếu không đυ.ng đến nguyên tắc thì cô cũng không muốn biểu đạt quá nhiều.
Lâm Nghiệt thì khác, cô không biết đối với những chuyện khác anh có tích cực như vậy hay không, nhưng lúc đối diện với cô thì anh luôn luôn tỏ ra tích cực.
Anh vô cùng muốn biết. Hình Tố hơi dịch chuyển về phía sau, là ý tứ trốn tránh.
Lâm Nghiệt thẳng thừng kéo ghế sofa của cô qua, tiếng bánh xe ma sát với sàn nhà lập tức vang lên. Cô cứ như vậy bị kéo tới vị trí cách mặt anh năm centimet.
Hình Tố ngay cả cơ hội phanh lại cũng không có, suýt chút nữa còn đâm thẳng vào lòng anh. Cô hơi ngửa đầu ra sau, trả lời câu hỏi của anh: “Không cẩn thận thôi.”
Anh không hỏi nữa.
Cô cho là anh lại nổi giận, đang nghĩ xem có nên nhiều lời một chút hay không thì anh đột nhiên đứng dậy, ôm ngang cô lên. Cô theo bản năng ôm lấy cổ anh: “Làm gì vậy?”
Anh không đáp, chỉ lo đi ra ngoài.
Có thể là do bức tranh tuấn nam mỹ nữ này quá đẹp, cũng có thể là do quán net này người quen mặt anh quá nhiều, cho nên hơn một nửa số người ở đây không nhìn máy nữa mà chỉ chăm chăm nhìn anh, còn có người phụ nữ anh đang ôm trên tay.
Mặc dù cô đúng là bị thương, nhưng vết rách còn không to bằng móng tay này cũng không ảnh hưởng gì cả, hơn nữa là bị thương ở trên mặt chứ không phải ở trên chân. Nhưng cô cũng không bảo anh thả cô xuống, vì cảm giác này có chút mới mẻ, trước nay cô vẫn chưa được hưởng thụ qua.
Cô giống như một người bạn nhỏ chưa từng trải, chỗ nào cũng cảm thấy ngạc nhiên nhưng trên mặt lại nhìn như không chút gợn sóng.
Anh đi xuống lầu, hỏi cô: “Có lái xe tới không?” “Có.” Cô chỉ về hướng chiếc xe đang đậu.
Anh ôm cô qua, đặt cô vào ghế lái phụ, sau đó bản thân ngồi xuống vị trí người lái.
Cô hỏi anh: “Lái được không đấy?”
“Tôi có gì mà không biết đâu chứ?”
“Xí.”
Lâm Nghiệt thật sự lái ra khỏi bãi đậu xe.
So với chuyện vừa rồi bị anh ôm ra khỏi quán net, thì đối với chuyện anh biết lái xe này cô rõ ràng bình tĩnh hơn nhiều, còn có thể trêu chọc anh:
“Cậu không có bằng lái, đợi lát nữa cảnh sát giao thông kiểm tra xe, chúng ta coi như tiêu.”
Lâm Nghiệt mặc kệ, Hình Tố đã mệt mỏi như vậy rồi, anh tất nhiên sẽ không để cho cô lái.
Anh biết lái xe là do bà ngoại dạy, mới đầu là lái chiếc xe bán tải của bà ngoại, sau đó bà ngoại mua một chiếc xe số tự động cho anh luyện tập, nói là con trai thì phải biết lái xe. Con trai của bà năm mười bốn mười lăm tuổi đã được chồng bà dạy cho rồi.
Hai người khá may mắn, an toàn về đến nhà.
Ở bãi đỗ xe, Lâm Nghiệt tắt động cơ, không sốt ruột xuống xe mà hỏi lại cô: “Chị chỉ không nói thật với tôi, hay là đối với tất cả mọi người đều như vậy?”
Cô ngẫm nghĩ một lát rồi đáp: “Chẳng có ai giống như cậu đâu, lắm câu muốn hỏi.”
“Cái này gọi là lý do đó hả?”
Cô hơi cúi đầu, dáng vẻ giống như đang suy tư, sau một lúc lâu mới nói: “Nếu như tôi không nói thì cậu tính làm gì?”
Anh cũng suy nghĩ một chút: “Dựa vào mức độ khoan dung của tôi đối với chị thì chắc là có thể tập quen được.”
Cả đêm cô bị anh hâm nóng quá nhiều lần, cứ cảm thấy bản thân bởi vì anh mà mềm nhũn. Có thể biến một người phụ nữ gai góc trở nên mềm mại, như vậy thì không có gì mà không thể nói ra được: “Bởi vì cậu bỏ đi cho nên tôi mới ngã.”
Cơ thể cô tốt hơn Hình Ca, qua nhiều năm như vậy chưa từng xảy ra chuyện. Cô rất rõ ràng tiếng đóng cửa khi anh bỏ đi đã khiến cho trái tim cô khó chịu.
Lâm Nghiệt nghe cô nói như thế, thẳng thừng gỡ dây an toàn ra rồi bắt đầu hôn tới.
Nếu như sự thỏa hiệp vào giờ phút này của Hình Tố chỉ là diễn xuất để cho anh lún sâu hơn, vậy thì cô thắng rồi. Anh một lòng một dạ, ngay cả dự định bị cô bán đi rồi giúp cô điếm tiền cũng đã chuẩn bị xong.
Hình Tố chưa từng nhận một nụ hôn nào như vậy, trước đây chỉ là lướt qua rồi ngừng lại, cô cảm thấy rất vô vị, bây giờ hôn đến mức tiết ra nước đắng cô cũng cảm thấy ngọt ngào.
Cuối cùng cô cũng phát hiện, lúc cô nói thích cậu thiếu niên này hoàn toàn không phải là lời giả dối.
Lâm Nghiệt không nỡ buông cô ra, anh giữ lấy mặt cô, trán tựa vào trán cô, thấp giọng hỏi: “Có thể nào đừng gặp lại anh ta nữa không?”
Hình Tố hôn nhẹ lên khóe miệng anh một cái: “Dựa theo suy đoán của cậu, chắc hẳn đã cho rằng tôi ở nhà với anh ta?” Nhưng tôi đã ra ngoài tìm cậu đấy.
Lâm Nghiệt không hề che đậy được niềm vui sướиɠ trong ánh mắt, sau khi nghe hiểu lời cô nói thì anh lại giống hệt như một tên thổ phỉ lao tới cô.
Hình Tố vờ làm ra vẻ ghét bỏ, né tránh anh, đột nhiên khóe mắt nhìn thấy dưới chân anh có một túi giấy, cô vươn tay nhặt lên: “Gì đây?”
Lâm Nghiệt với tay giựt lại: “Trả tôi!”
Hình Tố không trả, cô tháo sợi dây thừng ra, nhìn thấy bên trong là một một chiếc hộp hình vuông bằng da. Cô lấy ra ngắm nghía hai lần, thoạt nhìn giống như hàng thủ công mỹ nghệ.
Lâm Nghiệt vẫn chưa bỏ cuộc, sức lực anh cũng rất lớn, gần như muốn giành lại món đồ đó. Hình Tố nhanh chóng dùng một tay mở nó ra trước anh, nhất thời có một mùi hương xộc thẳng lên mũi.
Cô khẽ nhíu mày, đưa chiếc hộp lại gần ngửi mới phát hiện bên trong là nước hoa.
Lâm Nghiệt thấy không giấu được nữa thì dứt khoát không giành lại nữa, ngoảnh mặt nhìn ra cửa sổ, ra vẻ như chiếc hộp này không liên quan gì với anh, không phải anh là người đã mang nó lên trên xe.
Hình Tố biết thương hiệu này, cách đây một thời gian trong một trung tâm mua sắm ở Nam Thành có khai trường một quầy chuyên doanh, hôm đó tình cờ cô có công chuyện đi ngang qua đó, còn nhìn thấy Lâm Nghiệt đang đi cùng một cô nữ sinh đầu nấm...
Cô chợt bừng tỉnh, chẳng lẽ lần đó nhìn thấy Lâm Kiêu là thực ra anh đi mua chai nước hoa này?
Là cô đã quá ức hϊếp Lâm Nghiệt rồi sao?
Cô nhìn lại vỏ ngoài của chai nước hoa, không phải là loại nguyên bản mà được làm bằng da bò cứng, ở tám góc cạnh khoảng cách của lỗ kim không được đồng đều, sau đó được khâu lại bằng các sợi tơ mảnh.
Tay nghề hơi thô ráp, thoạt nhìn không giống như hộp kẹo nougat khó ăn kia.
Cô cắn môi, cất món quà này đi, sau đó mở cửa sổ xe ra, vứt thẳng chai nước hoa mà Hạ Yến Kỉ để lại trên xe vào thùng rác theo hình parabol.
Cô vốn dĩ không để ý đến những chuyện này, nhưng bây giờ bắt buộc phải để ý.
Lâm Nghiệt nhìn thấy cô vứt chai nước hoa của Hạ Yến Kỉ thì trong lòng rõ ràng rất sảng khoái, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra lạnh lùng: “Chị không cần phải làm như vậy đâu.”
Hình Tố cẩn thận gói chai nước hoa mà Lâm Nghiệt tặng cho cô lại, sau đó bỏ vào túi xách, hỏi anh: “Tốn hết bao nhiêu tiền rồi?”
Lâm Nghiệt nói dối: “Không tốn đồng nào.” “Cái hộp này là cậu tự làm?”
Lâm Nghiệt nói dối: “Không phải.”
“Có đâm vào tay không?”
Lâm Nghiệt nói đối: “Không có.”
Nhân lúc anh lơ là, Hình Tố kéo tay anh qua, mượn chút ánh đèn trong xe mới nhìn thấy được mấy đầu ngón tay bị kim đâm phạm của anh, lòng cô bỗng nhiên thắt lại.
Lâm Nghiệt rút tay về: “Mấy vết đó là do bút đâm.”
Hình Tố không hỏi nữa, lại kéo tay anh qua, rồi bất chợt ngậm lấy mấy ngón tay đó, ngậm rất lâu.
Cô muốn mình nhớ mãi xúc cảm ngày hôm nay, nhớ sự lãng mạn vụng về của cậu thiếu niên này, nhớ kỹ mùi hương hoa hồng say đắm lòng người, và cả ánh mắt ấm áp của anh.