Đàm Tiếu đưa Hình Tố về nhà, khi hai người đến cửa thì đυ.ng phải Hạ Yển Kỷ đang cầm theo hải sản trong tay, trên mặt có chút mất tự nhiên. Đàm Tiếu liếc nhìn Hình Tố, thấy cô không có phản ứng gì nên cũng không nói nhiều.
Hạ Yển Kỷ nhìn thấy hai cô liền đi về phía trước hai bước, nói với Hình Tố: “Em đổi mật khẩn rồi.”
Hình Tố phớt lờ, thẳng thừng vượt qua người anh ta.Lúc cô đang định mở cửa thì bàn tay của anh ta phủ lên cổ tay cô: “Tôi cũng đã cho em cơ hội để chơi đùa với người khác rồi, nên em đừng nghiêm trọng hóa vấn đề như vậy nữa được không?”
Đàm Tiếu lo lắng cho Hình Tố vừa mới xuất viện, chuẩn bị kéo cô đi thì lại bị Hình Tố rút tay về trước một bước, chỉ nghe cô nói: “Cút.”
Hạ Yến Kỷ đã nhượng bộ nhiều lần, anh ta vẫn còn có thể rút lui nhưng không thể rút lui mà không có chút hy vọng, nếu như anh ta không còn hy vọng, vậy thì mọi chuyện anh ta đã làm để lấy lòng cô sẽ không còn giá trị nữa. Nếu vậy thì anh ta quá thua lỗ: “Sau khi chúng ta ly hôn không được bao lâu thì em tìm được người mới, em cũng biết đây đều là nhu cầu bình thường của người trưởng thành, tại sao em nhất định phải cay nghiệt với tôi như vậy? Tôi chưa bao giờ hết yêu em, tôi rất yêu em, em là người tôi yêu nhất, chuyện yêu đương và tìиɧ ɖu͙© không liên quan đến nhau.”
Hình Tố đồng ý với một quan điểm trong lời nói này của anh, đó chính là yêu đương và tìиɧ ɖu͙© không liên quan đến nhau, nhưng Hạ Yến Kỷ không xứng dùng điều này làm lý do cho sự sai trái của anh ta, anh ta là một kẻ lừa dối: “Bây giờ tôi còn cho phép anh xuất
hiện trước mặt tôi hoàn toàn bởi vì tôi muốn giữ thể diện cho đội trưởng.”
Hạ Yến Kỷ đang còn muốn nói gì đó, nhưng Đàm Tiếu cảm thấy hai người đứng ở cửa cãi nhau rất khó coi, bèn nhấn mật khẩu nhà rồi nói: “Vào cửa đã rồi hẵng nói.”
Hình Tố vừa đi vào liền đóng cửa lại, Đàm Tiếu bỏ thuốc lên trên bàn, quay người lại nói với cô: “Chuyện tiền bạc của hai người đã phân chia rõ ràng chưa?”
“Anh ta không có một phần.”
Đàm Tiếu gật đầu: “Vậy là tốt rồi. Tớ có phải ở cùng với cậu không?” Hình Tố có thể ở một mình: “Cậu về đi.”
Đàm Tiếu có thể đi nhưng lại sợ sau khi cô ấy rời đi Hạ Yến Kỷ sẽ cố xông vào: “Hay là cậu nói chuyện với anh ta một lần nữa đi, để anh ta từ bỏ hẳn ý định. Anh ta cứ mặt dày đeo bám mãi như vậy cũng không phải là cách.”
Hình Tố đã nói rõ từ sớm, cũng luôn rất dứt khoát, nhưng Hạ Yến Kỉ nghe không hiểu, cô cũng không thể kề dao lên cổ anh ta được. Chủ yếu vì quan hệ giữa bọn họ không chỉ là vợ chồng cũ mà còn có đội trưởng ở giữa.
Năm đó nếu như không có đội trưởng thì cô đã lưu lạc thành như thế nào, chính cô cũng không biết được.
Hiện tại cô đã có khả năng bảo vệ được bản thân, thậm chí còn có thể bảo vệ người khác, nhưng vào lúc đó ai cũng có thể ức hϊếp cô, mà cô cũng không thể trưởng thành rồi lại qua cầu rút ván với người từng giúp đỡ mình. Hình Tố không có đức hạnh gì, cuộc đời tuy dài đằng đẵng nhưng chuyện tốt cô nhận được lại rất ít, thế nên có được một chuyện sẽ cô sẽ nhớ kỹ một chuyện.
Cô không muốn bởi vì cuộc hôn nhân như phân chó với Hạ Yến Kỷ mà khiến cho đội trưởng khó xử.
Cô nói với Đàm Tiếu: “Không cần thiết.”
Thật sự là không cần thiết, Hạ Yến Kỷ đã bị tẩy não bởi rào cản nghệ thuật méo mó của bản thân. Cuộc hôn nhân này chỉ là mối quan hệ trên pháp luật giữa hai người, còn việc duy trì sự trung thành tuyệt đối về cả tinh thần và thể xác không phải là nghĩa vụ mà hai bên phải thực hiện, bởi vì bản chất con người luôn thay đổi phức tạp, nên không thể duy trì được điều đó từ đầu đến cuối, con người cũng không thể. Chỉ có thể xác của anh ta vượt quá giới hạn nhưng tinh thần vẫn còn, anh ta cho rằng bản thân anh ta đã rất hiếm có rồi, Hình Tố có thể hận anh ta nhưng không thể hận anh ta mãi được.
Khi hai người vừa kết hôn, Hạ Yến Kỷ có nhắc đến chuyện 3P mấy lần nhưng Hình Tố không để tâm, vì anh ta không yêu cầu cô, chuyện tìиɧ ɖu͙© giữa bọn họ vẫn luôn rất bình thường. Sau khi cô phát hiện anh ta vượt quá giới hạn, Hạ Yến Kỷ bắt đầu có rất nhiều hành vi không bình thường, cô mới ý thức được tính cách hiện tại của anh ta chỉ là đang diễn xuất, anh ta dốc sức biến bản thân mình thành một quý ông lịch lãm, mà khi trở thành quý ông sẽ hạn chế rất nhiều hành vi của anh ta, ví dụ như khao khát của anh ta với SM.
Khi Hình Tố nhìn thấy những đoạn video tình ái mà Hạ Yến Kỷ đã thực hiện thì cô mới biết được điều này, cô cũng biết được anh ta vì để giữ gìn hình tượng đã vất vả nhẫn nhịn như thế nào ở trước mặt cô. Điều này cũng nói rõ là anh ta thật sự yêu cô, anh ta yêu cô đến mức dù cho giữ thắt dây lưng không chặt thì ít nhất cũng không để cho cô biết một cách khổ sở.
Sau khi sự việc bị bại lộ, anh ta cũng không giấu diếm nữa mà đồng ý ra khỏi nhà như một quý ông, nhưng anh ta không buông bỏ được Hình Tố, thế nên đã có những hành vi không thể giải thích được.
Hình Tố lười phải suy nghĩ đến nguyên nhân khiến cho tâm lý của anh ta thay đổi, lại lo lắng anh ta nhất thời nghĩ không thông sẽ làm ra hành động ngu xuẩn, đến lúc đó cả một đời lẫy lừng của đội trưởng sẽ bị hủy hoại trong tay của anh ta, mà cô cũng không tránh khỏi phiền phức, thế nên dứt khoát áp dụng biện pháp ngó lơ anh ta.
Đàm Tiếu bảo cô cố gắng nói chuyện với anh ta một lần, cũng được thôi, nhưng sẽ không có hiệu quả gì, mà tại sao cô lại phải lãng phí thời gian với anh ta?
Đàm Tiếu dường như cũng đã hiểu ra, nói: “Cũng đúng, mà có gì phải cần thiết chứ? Anh ta đã quyết tâm khiến cho cậu thêm chán ghét, nếu cậu tìm anh ta nói chuyện thì không chừng anh ta còn cảm thấy anh ta có cơ hội. Vậy thôi bỏ đi.”
Đàm Tiếu nói xong, thấy không còn chuyện gì nữa bèn cười một tiếng rồi rời khỏi. Vừa ra tới cửa thì nhìn thấy Hạ Yến Kỷ vẫn còn ở đó, cô ấy cũng mặc kệ, đi thẳng vào thang máy.
Hình Tố cứ ngỡ chuyện hôm nay chỉ đến đây thôi, nhưng không ngờ mọi thứ chỉ mới vừa bắt đầu.
Hạ Yến Kỷ không đủ nhẫn nại để đợi Hình Tố mở cửa nên đã đưa ba của anh ta tới. Hai bố con họ đứng trước cửa, cánh cửa này Hình Tố không mở cũng phải mở.
Mấy năm đổ lại đây đội trưởng cũng không còn bận rộn như trước, thoạt nhìn có vẻ đã già đi, cặp mắt không còn sắc bén như lúc mới gặp Hình Tố, nhưng sự uy nghiêm của ông vẫn còn đó. Ông ấy đứng trước mặt Hình Tố khiến cho sự hung hãn của Hình Tố cũng đã giảm đi hai phần năm.
Ông ấy không nói chuyện ngay mà yên lặng hơn ba phút đồng hồ mới quăng cho Hạ Yến Kỷ một cái bạt tai.
Hạ Yến Kỷ chịu đựng, không giải thích cũng không phản kháng.
Đội trưởng là người thấu tình đạt lý nên sẽ không cầu xin Hình Tố cho con trai ông ấy một cơ hội, nhưng chuyện chứng nhận ly hôn này không thể để hai người bọn họ thực hiện khi đang tức giận. Ông ấy rất truyền thống, từ đầu đến cuối luôn cho rằng chuyện này người trong nhà phải có quyền được biết.
Ông ấy nói với Hình Tố: “Mời con không đến cho nên ba mới tới đây.”
Hình Tố không lên tiếng, cô không nói với ông ấy một tiếng là lỗi của cô, cô không muốn kiếm cớ, không nói tức là không nói, cô thừa nhận.
Đội trưởng hỏi cô: “Nghĩ kỹ chưa?”
Hình Tố là người rất thẳng thắn, lúc trước cô như vậy thì hiện tại càng như vậy: “Nghĩ kỹ rồi ạ.”
Đội trưởng hiểu rõ: “Nếu có thời gian con về nhà ăn cơm với bố một bữa.”
Mi mắt Hình Tố khẽ nhúc nhích.
Đội trưởng bị Hạ Yến Kỷ gọi đến nhưng không phải đến để đứng về phía anh ta, mà đội trưởng đến vì muốn nghe chính miệng Hình Tố nói cô không muốn tiếp tục cuộc hôn nhân này. Ông ấy kiên trì với quan niệm con người phải có điểm bắt đầu và kết thúc, không thể để mơ hồ được.
Hình Tố tiễn đội trưởng ra về, lúc quay lại vẫn thấy Hạ Yến Kỷ còn ở đó. Dưới ánh đèn, dấu bàn tay trên mặt anh ta hiện lên rất rõ.
“Tôi biết ba sẽ không đứng về phía tôi, nhưng em biết tại sao tôi vẫn mời ông ấy tới đây không?” Anh ta nói.
Hình Tố dùng chân cũng có thể nghĩ ra được.
Hạ Yến Kỷ nói: “Bởi vì chỉ có làm như vậy tôi mới có thể bước chân vào căn phòng này lần nữa.”
Hình Tố không buồn mắng chửi nữa, cô ngồi xuống: “Có người nói cho tôi biết khi người đàn ông đánh mất đi một đoạn tình cảm sẽ đau đớn như chưa từng được đau đớn, đau khổ đến mức muốn chết nhưng không được, khi đó tôi cảm thấy đây chỉ là lời nói nhảm nhí, nhưng bây giờ nhìn thấy anh giống như người bị bệnh thần kinh như vậy thì tôi tin rồi.”
Chuyện chia tay này đối với phụ nữ mà nói chỉ là một nỗi đau, còn đối với người đàn ông mà nói thì nó là sức chịu đựng, cô tin điều đó.
Lời này không sai một điểm nào, khi Hạ Yến Kỷ đang ân ái cùng với những người phụ nữ kia, đột nhiên phát hiện thứ kia của anh ta rất cứng nhưng người lại mềm nhũn, mềm nhũn đến mức trống rỗng, sự trống rỗng khiến cho anh ta không thể chấp nhận được, rồi từ tâm lý tiếp theo là đến sinh lý, anh ta càng làm càng cảm thấy chán ghét muốn nôn.
Từ từ anh ta mới phát hiện anh ta không thể rời khỏi Hình Tố. Cảm giác xuân kỳ đó anh ta không thể quên được.
Hình Tố còn nói: “Nhưng dựa vào cái gì mà anh cho rằng tôi sẽ trả giá cho sự đau khổ của anh?”
Tới hiện tại Hạ Yến Kỷ vẫn cho rằng anh ta chỉ mắc phải sai lầm mà người đàn ông nào cũng sẽ mắc phải, và anh ta nên có cơ hội để sửa sai: “Hôm nay tôi tới vì muốn nói với em, cuối tuần này tôi muốn mở triển lãm tranh ở Đan Mạch. Nếu như thuận lợi thì sau này sẽ ở bên đấy phát triển, cũng không quay về nữa.”
Hình Tố vẫn lạnh lùng như cũ.
Hạ Yến Kỷ vẫn chịu đựng: “Chỉ cần em nói không đồng ý để tôi đi thì tôi sẽ không đi nữa.”
Hình Tố nhếch nhẹ môi: “Tạm biệt, không tiễn.”
Mắt của Hạ Yến Kỷ đỏ lên trước những lời nói lạnh lùng của cô: “Tôi không để ý đến chuyện giữa em và cậu học sinh kia, em có hiểu không Hình Tố? Tôi không để ý, em vẫn không thể đối xử với tôi giống như tôi đối xử với em như vậy sao?”
Hình Tố hơi mệt, không, không phải hơi mệt mà là rất mệt mỏi, hai ngày này cô cũng không nghỉ ngơi nhiều nên mí mắt cũng có chút không chịu nổi, cuối cùng những gì cô muốn nói với anh ta cũng đã nói xong nên cô cũng đuổi người: “Nói xong chưa? Nói xong rồi thì cút đi.”
Hạ Yến Kỷ không đi, vất vả lắm anh ta mới vào được cửa, dựa vào cái gì mà anh ta phải đi? Anh ta thậm chí còn nghĩ sẽ dùng sức mạnh với Hình Tố. Anh ta chưa bao giờ cưỡng bức cô, nhưng đột nhiên lúc này anh ta rất muốn. Nghĩ vậy, anh ta liền đứng lên đi qua chỗ Hình Tố.
Năm đó nhà họ Hình vì muốn để cho Hình Tố càng giống Hình Ca nên đưa cô đi học võ nửa tháng. Sau khi Hình Tố chuyển nghề vẫn luôn làm việc với các loại vũ khí nên việc dùng súng rất chính xác và thành thạo.
Có thể kỹ thuật bình thường của cô ở trước mặt những người chuyên nghiệp là mùa rìu qua mắt thợ, nhưng để đối phó với một “người nghệ thuật” thì vẫn còn dư sức.
Khi cô không muốn thì Hạ Yến Kỷ đừng hòng động đến cô.
Nhưng lúc cô định ra tay với anh ta thì ngoài cửa có tiếng động truyền đến, là âm thanh nhập mật khẩu thất bại, tiếp theo đó là âm thanh nhắc nhở nhập mật khẩu thất bại.
Cô mang theo bảy phần suy đoán đi mở cửa, quả nhiên là Lâm Nghiệt, anh giống như là vừa chạy bộ tới đây, mồ hôi nhễ nhại, mắt cũng đỏ lên, chắc là bị gió thổi, vì hôm nay gió rất lớn. Anh không kịp thở mà gấp gáp nói: “Tôi hết giận....”
Khi anh đang chuẩn bị nói câu thứ hai thì Hạ Yến Kỷ đi tới, sự mong đợi ban đầu của anh không còn nữa, trên mặt anh hiện ra vẻ khó hiểu, thậm chí còn có cả sự đau khổ.
Đây là lần đầu tiên Hình Tố thông qua biểu cảm của một người mà nhận ra trong lòng anh đang rất đau. Hóa ra đau lòng cũng có thể nhìn ra được. Khi ánh mắt nghi ngờ của Lâm Nghiệp qua đi, cô thậm chí còn biết được cô đã làm tổn thương anh rồi.
Cô đã phá hủy tất cả khao khát về tình yêu của một cậu thiếu niên, cũng như dũng khí và khả năng để yêu một người.
Lâm Nghiệt không nổi giận, anh chỉ dùng âm thanh khàn khàn hỏi cô: “Hình Tố, chị có trái tim không?”
Hình Tố mở miệng, nhưng không đợi cô nói gì thì Lâm Nghiệt đã quay người đi, giống như là anh đang thoát khỏi chốn địa ngục vậy, anh bỏ chạy trong sự hoảng loạn.