Yêu Đương Với Học Sinh Cấp Ba

Chương 35

Qua một khoảng thời gian rất lâu nhưng triệu chứng tim đập mạnh của Hình Tố vẫn không có chuyển biến tốt hơn. Cô cho rằng mình có thể đứng dậy nên đã thử một lần, sau đó cô phát hiện không thể đứng dậy nổi. Cô muốn gọi điện thoại cho Đàm Tiếu, nhưng khi nhìn thấy thời gian thì lại từ bỏ ý nghĩ đó. Đã muộn lắm rồi, không thích hợp.

Cô nằm trên mặt đất, Đỗ Đâu nhảy tới nhảy lui trên người của cô, cô không còn sức lực để ngăn nó lại nên mặc kệ cho nó nhảy, sau đó gọi cho xe cứu thương.

Lâm Nghiệt đi trên đường cái với đôi chân trần, gió lạnh quét qua, càng thổi càng làm anh tức giận. Anh vừa ra ngoài thì đã cảm thấy hối hận, có lẽ Hình Tố chỉ muốn cho anh tiền tiêu xài, cũng giống như cái lý do mà bà ngoại cho anh tiền vậy, bởi vì quan tâm nên mới muốn kinh tế của anh dư dả hơn một chút.

Nhưng cho dù có tự an ủi bản thân như thế nào thì anh vẫn không thể hiểu và giải thích được ánh mắt lạnh lùng kia của Hình Tố, ngay cả việc giả bộ một chút cô cũng không muốn, vậy thì có thể quan tâm anh được bao nhiêu?

Kể từ khi quen biết Hình Tố cho đến nay, thời điểm mà cảm xúc của cô bị rung động nhiều nhất chính là khi ân ái với anh. Vào lúc đó, Lâm Nghiệt lại rơi vào một loại ảo giác rằng cô thật sự thích anh, sau đó lại phát hiện ra rằng cô chỉ thích ân ái với anh.

Nhưng ít nhất cũng có chút giống nhau là cô cũng thích như vậy. Anh sớm đã chuẩn bị cho điều này, nhưng khi đối mặt với nó thì anh lại thấy không thỏa mãn nếu chỉ có như vậy.

Anh muốn nhiều hơn nữa.

Nhưng Hình Tố lại không cho, mà không cho thì cũng thôi đi, đằng này còn nói huỵch toẹt ra rằng cô không cho.

Càng nghĩ càng tức giận, Lâm Nghiệt anh chưa bao giờ phải chịu uất ức như vậy. Còn cảm thấy hối hận ư? Dựa vào cái gì mà anh phải hối hận? Hình Tố cô mới là người cần phải hối hận! Bước chân vốn dĩ đang bần thần của anh đột nhiên tăng tốc. Anh bước nhanh đến trước đèn đỏ, đưa mắt nhìn lề đường vắng tanh, bỗng nhiên đầu óc cũng trở nên trống rỗng.

Chỉ trong mấy giây như vậy mà Hình Tố và tất cả mọi thứ như biến mất khỏi đầu anh, khi anh phản ứng lại thì chỉ cảm thấy một nỗi sợ hãi to lớn đang đè ép mình. Hình Tố biến mất, vậy mà cô lại biến mất? Mặc dù chỉ có mấy giây nhưng thật sự rất đáng sợ. Cô dám biến mất khỏi một người cá tính như anh?

Anh không còn tâm trạng đâu để chờ đèn xanh nữa, cứ thế nhấc chân chạy ngược về lại.

Hình Tố được đưa đến phòng cấp cứu, bác sĩ cấp cứu hỏi cô: “Cô có tiền sử bệnh án không?”

Mí mắt của cô đã rất nặng nề, hoàn toàn không thể nhấc lên nổi, chỉ có thể nhắm hai mắt lại trả lời anh ta: “Không có.”

Bác sĩ cầm mí mắt của cô nhấc lên nhìn một chút: “Trong nhà có người nào bị bệnh tim không?”

Trước khi chưa thực hiện kiểm tra thì những bác sĩ này nhất định phải hỏi như vậy, Hình Tố vẫn luôn phối hợp trả lời, đến vấn đề này cô nói: “Cha mẹ tôi là họ hàng gần, chị gái của tôi chết bởi vì bệnh di truyền lặn.”

Bệnh gì thì cô không nói nhưng bác sĩ có thể đoán được, ánh mắt anh ta nhìn cô có thêm chút đồng cảm: “Thực hiện kiểm tra toàn thân đi.”

Anh ta kê đơn kiểm tra, y tá bướcc tới nhận lấy rồi cùng với một nam y tá khác đẩy Hình Tố lên khoa kiểm tra ở tầng hai.

Lâm Nghiệt chạy về đến nhà Hình Tố nhưng bởi vì không có người gác cổng nên không có cách nào vào trong. Ở đây cũng không có người trực ban nên anh chỉ có thể đợi người của hộ gia đình nào đó trở về để nhờ quẹt thẻ ra vào, nhưng bây giờ đang là bốn giờ sáng, đâu thể nào gặp được ai như vậy.

Anh ngồi xổm trước cổng, hai tay ôm lấy đầu, không biết tại sao mình lại chạy ngược về lại, nhưng điều đó không còn quan trọng nữa, dù sao anh cũng đã quay về rồi.

Cứ như vậy chờ thêm ba tiếng đồng hồ, mãi đến khi trời đã sáng hẳn thì cuối cùng anh cũng được vào, nhưng khi đang nhập mật khẩu cửa nhà Hình Tố thì anh lại dừng lại, nhỡ may cô đang ngủ thì phải làm sao? Vậy chẳng phải anh đã đánh thức cô rồi sao?

Nghĩ như vậy, anh bèn thu tay về, lại ngồi xổm trước cửa nhà cô.

Buổi sáng Đàm Tiếu gọi điện thoại cho Hình Tố mới biết được cô đã nhập viện, chạy đến đó nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của cô thì có chút lo lắng: “Sao vậy? Không phải, tình hình của cậu thế nào rồi? Tại sao lại chóng mặt?”

Hình Tố không trả lời, cô nhìn thấy vết thương trên mặt Đàm Tiếu: “Ông ta lại đánh cậu nữa sao?”

Đàm Tiếu kéo cổ áo né tránh ánh mắt của cô: “Không, không cẩn thận đυ.ng phải.”

Hình Tố liền nói một câu: “Sớm muộn gì thì cậu cũng sẽ chết trong tay người nhà bọn họ và người nhà của cậu.”

Đàm Tiếu không giống cô, cô ấy có cha mẹ anh em, bọn họ tuy đối xử với cô ấy không quá tốt, nhưng cũng không phải là quá tệ. Cô ấy cũng không đủ nhẫn tâm như cô, nhưng nếu bọn họ thật sự phạm phải tội ác tày trời thì cô ấy cũng có thể dứt khoát tuyệt tình một chút, đáng tiếc là không có. Bọn họ cứ không mặn không nhạt, thấy cô ấy vừa tỏ ra thất vọng lại thả một con diều, giật giật dây diều rồi đối xử với cô ấy tốt lại một chút. Cứ như vậy, cô ấy không biết cách nào để vạch rõ giới hạn với bọn họ, hoàn toàn không dễ dàng gì.

Thanh quan khó đoạn việc nhà*, tại sao không thể từ bỏ một thành niên trong gia đình khi mối quan hệ quan hệ gia đình đó đã rạn nứt? Cũng bởi vì có rất nhiều thứ không có cách nào vứt bỏ được. Chuyện của Đàm Tiếu một vài câu không thể nói rõ hết được, cho nên cô ấy cũng không nhiều lời với cô: “Kết quả kiểm tra sao rồi? Bị gì?”

Hình Tố không sao, khả năng cao là cô mắc bệnh di truyền lặn: “Vấn đề về sức khỏe thôi, cũng là do gần đây tớ không quá chú ý.”

Đàm Tiếu biết chuyện của Hình Tố và người chị gái kia của cô, cũng biết hai chị em cô được sinh ra từ họ hàng gần lấy nhau. Tin tức về súng ống đạn dược của các cô tương đối tốt, có một nhóm phụ trách chuyên môn tình báo nên không thể nào không biết về chuyện này.

Cô ấy không đề cập với Hình Tố, bởi lẽ chuyện này cũng không phải là chuyện gì tốt nên không cần phải nói đến.

Trước đây chưa từng nhắc đến nên lúc này cũng không thể nhắc: “Cậu nghỉ ở nhà hai ngày đi, chuyến đi Los Angeles vào hai ngày nữa tớ sẽ đi thay cậu.”

Hình Tố cũng có ý đó: “Ừm.”

Đàm Tiếu dém lại góc chăn lên cho cô rồi hỏi: “Cậu muốn ăn gì?”

Hình Tố không muốn ăn gì cả: “Cậu tìm thợ đến thay khóa cửa nhà giúp tớ, có bao nhiêu phòng thì thay bấy nhiêu phòng.”

Đàm Tiếu khẽ cười: “Trước đây không phải cậu không thèm quan tâm đến những chuyện như thế này sao? Sao vậy? Anh ta lại làm gì khiến cậu cảm thấy chán ghét hả?”

Bây giờ Hạ Yến Kỉ có làm gì thì cô cũng thấy chán ghét, cô đối với anh ta chỉ có ba chữ là ‘không quan tâm’: “Càng sớm càng tốt.”

Đàm Tiếu gật đầu: “Vậy, mật khẩu là gì?”

Hình Tố đã đồng ý để cho Lâm Nghiệt đặt, nhưng lúc này chắc là anh đang tức giận, không biết lúc nào anh mới hết giận, mà cũng có thể không có ngày hết giận đó, cô bèn nói: “Sáu số 0 đi.”

Đàm Tiếu xác nhận lại lần nữa: “Cậu chắc chứ?”

Hình Tố chắc chắn.

Anh không đến đặt thì cô đặt lại mật khẩu lúc đầu.

Đàm Tiếu nói thật: “Mật khẩu này của cậu quá dễ để đoán, không được an toàn lắm.”

“Tớ bán súng ống đạn dược thì sợ gì không an toàn?” Đàm Tiếu không nói gì nữa, cái này cũng có lý.

*

Thanh quan khó đoạn việc nhà: Ngay cả một quan chức trung thực và ngay thẳng cũng sẽ gặp khó khăn trong việc giải quyết tranh chấp trong gia đình.