Hình Tố để cho bọn họ tự mình chọn địa điểm, bọn họ cũng không khách khí chọn đến quán Bảo Câu.
Đồ ăn ở quán Bảo Câu luôn được làm rất ngon, hầu hết xí nghiệp, các cục và văn phòng sẽ đến đây ăn cơm, còn học sinh rất thì ít khi được tới. Chủ yếu là vì hoàn cảnh không thích hợp, bọn họ bị cách trang hoàng ở đây ép tới mức cả người đều thật cẩn thận không được tự nhiên.
Ở lứa tuổi này bọn họ vẫn thích đi ăn bò ở các quán nướng BBQ, ăn lẩu cay ở quán ven đường hơn. Nhưng lúc này tình huống không giống nhau, là có người mời khách. Đã có người mời thì phải đi ăn món gì đó đắt đắt tiền một chút.
Người phục vụ đưa thực đơn cho Hình Tố, Hình Tố hơi nhướng cằm chỉ chỉ mấy cậu em: “Đưa cho bọn họ chọn đi.”
Chung Thành Khê nhận lấy thực đơn, tùy tiện lật hai cái, đánh mắt nhìn mấy người anh em rồi cuối cùng nhìn về phía Lâm Nghiệt, hỏi Hình Tố: “Chị, chị có đủ tiền để thanh toán không?”
Hình Tố cười: “Cứ chọn tự nhiên, món có thể ăn no ấy.”
Chung Thành Khê liền hớn hở, mấy người cùng đi ăn chực cơm cũng rất vui vẻ: “Chị gái hào sảng quá!”
Lâm Nghiệt ngồi bên cạnh nghịch di động, giống như đang nhắn tin Wechat với ai đó, trò chuyện rất vui vẻ, không hề tham dự vào chủ đề của bọn họ.
Hình Tố cũng không hỏi anh đang làm gì, tập trung toàn bộ tinh thần lắng nghe mấy người Chung Thành Khê nói chuyện. Người trẻ tuổi luôn nói nhiều vậy sao? Cô nhớ rõ thời điểm mình học cấp ba cũng không lắm chuyện như vậy, chẳng lẽ là vì bọn họ được sinh ra trong một thế hệ gia đình có điều kiện rất tốt, quan hệ hài hòa, cho nên mới không có gì để phiền não lo lắng?
Chung Thành Khê nói chuyện rất ngọt, cũng rất biết cách đưa đẩy qua lại. Được Hình Tố mời cơm, anh ta cứ mở miệng ra là chị ơi chị à ngọt xớt: “Chị, chị đang làm công việc gì vậy? Có phải làm bà chủ không?”
Hình Tố nói: “Tôi chỉ làm công thôi.”
Chung Thành Khê bĩu môi, vẻ mặt đầy nghi ngờ: “Em không tin, khí chất của chị rất giống người làm chủ.”
Có người nghe không nổi nữa chen vào: “Cậu cũng lắm mồm quá rồi đấy, không biết ngượng hả? Từ từ chứ, đừng có dọa chị ấy sợ.”
Chung Thành Khê không thèm nhìn anh ta, liếc mắt nhìn Lâm Nghiệt một cái rồi lại nói tiếp: “Chị, sau này chị nhớ để mắt tới Lâm Nghiệt nha, kêu cậu ấy bớt thả thính bậy bạ lại, trường học sắp trở thành ao cá của nhà cậu ấy rồi, đừng nói là cá lớn, ngay cả cá con cũng chỉ bơi đến mỗi chỗ của cậu ấy thôi.”
Hình Tố không tiếp lời anh ta.
Lâm Nghiệt cũng không phản bác lại, không biết là anh đang ngầm chấp nhận lời vu khống của Chung Thành Khê hay là do không nghe thấy nên không nói gì.
Đồ ăn được mang lên, bia cũng được mang tới. Cả đám hết người này đến người khác mời Hình Tố uống, vây quanh cô thành một vòng tròn.
Chung Thành Khê đứng ở giữa thét lên: “Xếp hàng lại được không hả!”
Lâm Nghiệt rốt cuộc nhịn không nổi nữa, buông điện thoại trong tay xuống, túm lấy đám người này lôi ra xa: “Cút hết cho tớ, được đằng chân lân đằng đầu đúng không?”
Mấy người lập tức ngậm miệng, ai cũng không dám hé răng, yên lặng trở về chỗ ngồi của mình.
Lâm Nghiệt lại nhận được tin nhắn mới, một tay anh nhắn tin trả lời, tay còn lại rất tự nhiên cầm lấy ly rượu trước mặt Hình Tố kéo về chỗ mình, lại đổi ly nước nóng của mình cho cô, động tác liền mạch dứt khoát.
Nếu không phải lực chú ý của anh đều đặt trên di động, rất có thể người khác sẽ cho rằng vừa rồi là anh cố ý làm như vậy.
Chung Thành Khê lại lén lút trao đổi ánh mắt thô tục với mấy người bạn của mình, trong lòng cả đám đều hiểu rất rõ ràng, nghĩ đến hiếm khi có cơ hội xem chuyện cười của Lâm Nghiệt, cả hội tiếp tục thêu dệt chuyện: “Chị, chị xem cậu ấy có quá đáng không, một người xinh đẹp như hoa đang sờ sờ trước mặt như vậy mà cậu ấy cứ dí mắt vào điện thoại.”
Có người phụ họa theo: “Chắc đang thả thính con cá nào đó cũng nên.”
Hiện tại Hình Tố không hề muốn biết Lâm Nghiệt đang làm gì, cô tương đối tò mò về mọi người ở đây hơn: “Mọi người luyện bóng đơn giản là vì giải trí hay là muốn thi đấu?”
Có người đáp: “Giải thi đấu bóng rổ nghiệp dư toàn thành phố được xem như là hoạt động tập thể cuối cùng của trường cấp ba chúng em. Thi đấu xong lại phải lao vào chạy nước rút, có thể lên đại học hay đi nhặt ve chai đều phải xem kỳ thi tuyển sinh đại học này mọi người thể hiện thành tích như thế nào. Thi xong rồi thì ai đi đường nấy, chắc là sẽ rất lâu sau này cũng không thể gặp lại nhau nữa.”
Chung Thành Khê thở dài: “Khó à, kỳ này mà tớ không đậu đại học là sẽ bị bắt trở về nhà thừa kế gia sản. Thật con mẹ nó khó xử quá.”
Anh ta vừa dứt câu, những người còn lại trăm miệng một lời gào lên: “Mẹ kiếp, sao cậu không đi chết đi hả! Cái thứ ngu ngốc!”
Chung Thành Khê cãi lại, sau đó lại cùng bọn họ ầm ĩ náo loạn.
Nhân viên phục vụ đúng lúc này mang rượu hoa quả lên, là do mọi người gọi riêng cho Hình Tố, loại này uống ngọt, nồng độ cũng không cao. Đừng nhìn bọn họ chỉ mới là học sinh cấp ba mà nhầm, cái gì bọn họ cũng đều hiểu hết, bộ dạng quan tâm chăm sóc phụ nữ so ra còn thành thạo hơn phần lớn đàn ông đã bôn ba bên ngoài xã hội rất nhiều.
Trong đó có người không biết là do mới uống hai hớp mà đã quá chén hay là do động kinh mà dám cầm lấy ly rượu lên làm nũng với Hình Tố: “Chị ơi, rót cho em một chút đi.”
Anh ta vừa mở lời, mấy người còn lại cũng cầm ly của mình lên, một hai muốn Hình Tố rót cho họ một ly. Cả đám người ai nấy cũng đều cao hơn 1 mét 8 mấy, vậy mà lại cau mày, làm nũng giống hệt như mấy chú cún con. Bọn họ thực ra rất thông minh, biết rõ ưu thế của chính mình ở đâu, vì thế không ngừng phóng đại ưu thế của bản thân lên.
Một phần cũng bởi vì Hình Tố có ngoại hình rất xinh đẹp, như thể có một số người càng lớn tuổi càng thích thân thể và tâm hồn trẻ trung, còn người trẻ tuổi thì lại rất thích những người thành thục, trưởng thành và tri thứ hơn mình. Điều này có thể mang đến cho họ cảm giác an toàn, đôi khi còn có thể bổ sung tình thương của mẹ hoặc chị gái.
“Được không chị ơi, chị rót cho em một chút thôi, chỉ một chút là được rồi.” Tiếng léo nhéo vang lên không dứt.
Nhìn mấy cái tay đang duỗi về phía mình, Hình Tố chuẩn bị rót rượu cho bọn họ, kết quả còn chưa kịp đứng lên Lâm Nghiệt đã giật lấy bình rượu trong tay cô, sắc mặt không mấy hoà nhã nhìn mấy người bọn họ: “Còn muốn ăn tiếp không?”
Đám cún con kia liền rụt đầu lại, chị gái tuy ngon miệng, nhưng bọn họ không thể trêu vào Lâm Nghiệt được.
Lâm Nghiệt đem rượu cất lên chỗ cao, ngoài tầm với của Hình Tố rồi xoay đầu nói với cô: “Chị cố ý đúng không?”
Hình Tố đưa tay chống đầu, khẽ cười, vẻ mặt vô tội hỏi: “Tôi làm sao?”
Lâm Nghiệt tiếp tục trả lời tin nhắn WeChat của bà ngoại, do bà mới mua điện thoại nên không biết dùng như thế nào, tức giận đến mức dậm chân, anh đành phải dạy cho bà từng bước một, nhưng anh vẫn luôn chú ý đến động tĩnh trên bàn ăn. Bọn họ nói đến đề tài gì, anh đều nghe được hết tất cả.
Vốn dĩ anh còn cho rằng Hình Tố sẽ rất tức giận khi thấy anh chỉ lo xem di động, thậm chí đã làm tốt chuẩn bị, chỉ cần thấy cô tức giận anh liền mặc kệ tin nhắn của bà ngoại, kết quả cô lại phớt lờ anh mà nói chuyện vui vẻ với cái đám nhãi con thích chiếm tiện nghi không biết đủ kia.
Anh cảm giác được nếu như cô có mục tiêu mới sẽ không đến giày vò anh nữa, lại sợ cô sẽ thật sự mất đi hứng thú đối với anh. Nỗi bực bội ban ngày hệt như chiếc bánh ngàn tầng đang đặt tên bàn kia, một tầng một tầng lại một tầng, ép tới mức trong chốc lát anh tưởng mình không chịu nổi nữa. “Tùy chị.”
Hình Tố thật sự là không để ý việc anh đang nói chuyện phiếm với ai, đang nói cái gì. Đừng nói là bây giờ cô cùng với Lâm Nghiệt không có quan hệ gì, cho dù là có cô cũng sẽ không hỏi đến những chuyện này.
Chẳng qua em trai đang tức giận nên vẫn phải dỗ dành, huống hồ Hình Tố cũng không phải là người nhỏ nhen như vậy, cô dịch ghế dựa về phía anh: “Cậu chắn gió giúp tôi chút nhé, tôi cảm thấy hơi lạnh.”
Lâm Nghiệt ngoài miệng nói ‘Sao chị không đóng cửa sổ lại?’ nhưng tay vẫn ném chiếc áo khoác của mình qua cho cô.
Trên áo khoác còn đọng lại mùi mồ hôi của anh, tuy nhàn nhạt nhưng không hề gay mũi, cũng không gây cảm giác khó chịu, đơn giản chỉ là mùi hương thuần túy của tuổi trẻ, mang theo một chút mùi nước giặt quần áo, là mùi hương mà Hình Tố chưa từng ngửi qua bao giờ.
Cô khoác áo của anh lên người, mấy kẻ chỉ biết đùa nghịch kia lại ồn ào: “Chị, lần này chị cũng quá thiên vị cậu ấy rồi.”
Có người hùa theo: “Đúng vậy chị ạ, áo khoác của em chống gió tốt hơn áo của anh Nghiệt rất nhiều. Đổi áo của em đi! Chị có thể mặc mà không cần trả lại đâu.”
Lâm Nghiệt ngước mắt nhìn sang: “Các cậu cho rằng mình là cái gì?”
Bọn họ bây giờ dù đang cận kề cái chết vẫn cố gắng thăm dò: “Nếu cậu với chị ấy đã không có quan hệ gì, vậy tại sao không cho bọn tớ thân thiết với nhau một chút hả anh Nghiệt?”
“Ai nói với cậu là không có quan hệ gì”
Chung Thành Khê liếc nhìn vẻ mặt bình thản của Hình Tố, sau đó lại cùng với mấy người anh em đưa mắt nhìn nhau, muốn bức Lâm Nghiệt phải nói ra sự thật, bèn hỏi: “Biết rồi, là quan hệ chị em đúng không?”
Lâm Nghiệt là loại người không thích khoe khoang, nhưng những người này thật con mẹ nó quá phiền phức, anh lười phải giải thích với bọn họ, cứ thế quay đầu qua nhẹ nhàng đặt lên môi Hình Tố một nụ hôn.
Mấy người bọn họ gần như bùng nổ, cơ hồ còn muốn nhảy dựng lên: “Mẹ kiếp! Vãi thật! Tiếc là không chụp hình kịp đấy, chứ mà chụp được rồi bảo đảm cả trường sẽ được một phen bùng nổ!”
Sau đó lại bắt đầu ồn ào, cả bữa ăn Lâm Nghiệt thật sự rất muốn nổi điên.
Còn Hình Tố sau khi bị Lâm Nghiệt hôn môi cũng không còn tâm tư ăn uống nữa, nụ cười đùa bỡn nơi khóe miệng cũng dần biến mất.
Cô không ngờ Lâm Nghiệt lại dùng cách này để giới thiệu cô trước mặt bạn học của mình, cô vẫn luôn cho rằng mình ở trong mắt Lâm Nghiệt tuy tràn ngập sức hấp dẫn, nhưng cũng chỉ là sự tồn tại không thể nói ra, mặc kệ ở trước mặt mọi người biểu hiện của bọn họ có bao nhiêu mập mờ ái muội, anh cũng sẽ không bao giờ chịu thừa nhận tầm quan trọng của cô đối với anh.
Là cô đã sai rồi.
Lâm Nghiệt nghiêm túc hơn nhiều so với trong tưởng tượng của cô.
Sự nghiêm túc này làm cho Hình Tố có một loại cảm giác nguy hiểm đang đến gần.
Hình như lần này cô đã chơi hơi quá mức rồi.
Bữa cơm này ăn đến gà bay chó sủa, cũng may cuối cùng cũng đã đến lúc kết thúc. Lúc bước ra ngoài, bọn họ tình cờ gặp phải Hề Đa Đa, còn chưa kịp lên tiếng chào hỏi thì cô ấy đã lao nhanh lên lầu như thể mình đã làm sai điều gì đó.
Mấy người không thể giải thích được, cũng không thèm quản xem cô ấy có việc gì, quàng vai bá cổ đi qua bãi đỗ xe. Thời điểm mọi người đến đây, chỗ đậu xe đã đầy nên Hình Tố phải chạy xe đến phía sau nhà hàng.
Chung Thành Khê đột nhiên hiểu chuyện, kéo đám bạn học lại: “Chuyện này, Nghiệt, nhiệm vụ gian khổ đưa chị gái về nhà an toàn đành phải giao cho cậu rồi.”
Những người còn lại đều đồng ý: “Không tiễn về đến nhà là không được đâu đấy. Chị gái xinh đẹp như vậy không thể để chị ấy một mình ở bên ngoài được.”
Sau khi nói xong, bọn họ cũng rất tự giác dọc theo đường cái rời đi.
Đi ra một đoạn xa, Chung Thành Khê mới thu hồi vẻ mặt tươi cười, nghiêm túc nói với mọi người: “Chơi cứ chơi, đùa cứ đùa, nhưng đừng có đem chuyện này nói ra bên ngoài đấy.”
“Biết rồi, đều là anh em, chuyện này dĩ nhiên mọi người đều hiểu cả.”
“Cho dù là người không hiểu chuyện thì cũng phải nghĩ đến nắm đấm của Nghiệt chứ. Mẹ kiếp, ai mà đánh thắng được cậu ấy.”
Mấy người vừa trò chuyện vừa bá vai nhau đi xa.
Hình Tố mặc áo khoác của Lâm Nghiệt cũng không tỏ ra vội vàng gấp gáp, Lâm Nghiệt đứng ở bên cạnh làm ra vẻ lãnh đạm xa cách nói: “Tôi cũng đi đây.”
Nếu không có khúc nhạc đệm lúc ở trên bàn cơm ban nãy, có khi cô còn có thể trêu chọc Lâm Nghiệt đôi câu, nhưng hiện tại cô không có tâm tình, đành im lặng không nói chuyện.
Lâm Nghiệt liền xoay người rời đi.
Anh bước đi hai bước lại lộn trở về, khuôn mặt tuấn tú chứa đầy tức giận cùng phẫn nộ: “Nếu chị không muốn thì cứ nói thẳng ra, tôi sẽ không không lì lợm la liếʍ nữa.”
Hình Tố hỏi anh: “Phải làm như thế nào thì mới được xem như là không lì lợm la liếʍ?”
Lâm Nghiệt liền lùi lại hai bước, mắt nhìn cô chằm chằm: “Chính là bắt đầu ngay bây giờ, bye bye, tạm biệt.”
Hình Tố thất thần, biết rõ Lâm Nghiệt đang tức giận cái gì nhưng còn nói: “Cậu tức giận cái gì chứ? Giữa chúng ta đâu phải là loại quan hệ có chuyện gì cũng phải giải thích cho nhau nghe? Có phải cậu đã nhập vai quá sâu rồi không?”
Lâm Nghiệt đột nhiên cảm thấy có nơi nào đó nhói đau, tuy rất ngắn ngủi nhưng rất đau.
Hình Tố ném áo khoác trả lại cho anh: “Về trường của cậu đi.”
Lâm Nghiệt giận không thể kiềm chế được, không thèm đưa tay nhận lại áo, chiếc áo khoác cứ như vậy bị ném rơi xuống đất. Anh chửi bậy một tiếng, rồi gằn từng chữ nói với cô: “Chị được lắm, chị giỏi lắm, Hình Tố. Chị nhớ lấy, đừng có mà hối hận.”
Hình Tố vẫn vô cùng bình tĩnh: “Tôi sẽ không hối hận.”
Lâm Nghiệt tức giận đến bật cười, gật gật đầu rồi xoay người rời đi, đầu cũng không thèm quay đầu lại mà lớn tiếng bổ sung một câu: “Ai hối hận thì người đó làm cháu!”
Hình Tố chưa bao giờ hứa hẹn với Lâm Nghiệt bất cứ điều gì, chỉ có một lời tán tỉnh như gió thoảng bên tai là ‘Sớm muộn gì cũng là của cậu”, mà lời này nói ra cũng chỉ để vui đùa. Cô cảm thấy trò chơi này ở trong mối quan hệ nam nữ không thể quá bình thường.
Điều này không liên quan gì đến chuẩn mực đạo đức mà chỉ là cách giảm bớt áp lực trong thời đại hiện nay. Bọn họ không cần tình yêu, họ chỉ cần ấm áp, cần một ngọn lửa ngắn ngủi có thể cùng họ đi qua hết đêm dài giá lạnh.
Chỉ cần ở lại đến bình minh, sự yếu đuối của bọn họ sẽ giống như sương mai gặp được ánh mặt trời, hoàn toàn biến mất không dấu vết.
Tình yêu là gì, tình yêu là phải trả giá, mà đã trả giá thì phải có hồi đáp, nếu không có hồi đáp, đoạn tình cảm này mỗi ngày trôi qua sẽ tựa như lao tù. Nó vốn dĩ không vững chắc đã đành, đằng này còn cố ý mang theo rất nhiều di chứng. Nó giống hệt như ma quỷ, dần dần gặm nhấm cảm giác an toàn, ý chí và sự tin tưởng của chúng ta.
Thế nên cần tình yêu để làm gì? Nó hoàn toàn không cần thiết.
Trong hôn nhân, Hình Tố là một người phụ nữ rất tùy ý, chỉ cần Hạ Yến Kỷ không chạm tới giới hạn của cô thì cô có thể bao dung được rất nhiều chuyện. Bây giờ không còn hôn nhân gò bó, cô chỉ biết để bản thân mình càng lúc càng tùy tiện hơn. Cô thích trêu đùa Lâm Nghiệt, thích xem anh nổi nóng, nhưng tuyệt đối không để cho mình có tình cảm với anh. Nếu anh tức giận chỉ vì bị cô chơi đùa, tức giận đó với cô cũng không sao cả, nhưng nếu anh vì yêu mà tức giận, Hình Tố sẽ phải dừng trò chơi này lại.
Lâm Nghiệt càng đi càng xa, Hình Tố cũng chuẩn bị đi lấy xe của mình.
Mới vừa quay đầu lại đã thấy có mấy người đàn ông bước tới, ánh mắt vô cùng hung dữ, nhìn qua tư thế giống hệt như dân xã hội đen.
Bãi đậu xe quá xa, ánh đèn lộng lẫy của Bảo Câu Các trước mắt tựa như hai thế giới, ngay cả khi chúng chỉ cách nhau một bức tường.
Bên kia tường là thiên đường, mà bên này tường là địa ngục sinh sôi biết bao nhiêu tội phạm, cung cấp cho chúng dinh dưỡng.
Trong thành phố những nơi như vậy rất nhiều. Những bức tường hữu hình và vô hình đem ranh giới giàu nghèo đúng sai vạch ra rõ ràng, nhìn thì có vẻ rất bất công, nhưng ở trong một xã hội phân chia giai cấp rạch ròi thế này thì hình như cũng chẳng có gì không công bằng.
Một người vừa có khí thế vừa có khí chất như Hình Tố, đứng trước nhóm người thô lỗ dát toàn là hàng hiệu đắt tiền lên người như này quả thực khiến người khác không khỏi ghét bỏ. Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì mà bọn họ không có được một môi trường tốt để cố gắng học tập và làm việc chăm chỉ, mà chỉ có thể dựa vào các hoạt động phạm tội mới mặc được một bộ quần áo đẹp đẽ như thế này? Trong khi người phụ nữ trước mặt họ chỉ ở độ tuổi đôi mươi lại lái một chiếc xe hơi sang trọng, ăn một bữa tiệc hoành tráng, ngay cả một sợi tóc cũng đẹp đẽ đến tinh tế như vậy?
Cũng chính vì cảm giác chênh lệch quá mãnh liệt này mà bức tranh đối đầu của bọn họ càng thêm trào phúng. Và khuôn mặt càng lúc càng dữ tợn của bọn họ như thể hiện mức độ bất mãn đối với sự tương phản đang phơi bày trong bức tranh hiện tại.
Bọn họ nóng lòng muốn đánh vỡ loại cảm giác bất mãn này, cho nên bọn họ dần dần tiến lại gần, tạo thành một vòng tròn trước mặt Hình Tố.
Sau khi bị Hình Tố lạnh nhạt nói rằng diễn quá sâu, tâm trạng tồi tệ của Lâm Nghiệt đã rớt xuống đến mức thấp nhất trong mười mấy năm qua. Anh thật sự không muốn tiếp tục dây dưa với cô nữa, nhưng anh lại sợ mỗi một bước chân của mình bây giờ là đang phân rõ giới hạn với Hình Tố sau này.
Thế mà anh lại sợ phải phân rõ giới hạn với cô ...
Trong người Lâm Nghiệt lúc này đang bị hy vọng và tuyệt vọng đan xen, khiến anh khó chịu muốn ép chết chính mình. Nhưng Hình Tố đã dứt khoát với anh thì anh cũng sẽ kiên quyết rời đi, chỉ có điều quần áo vẫn cầm đi, anh nhất định phải quay lại lấy mới được.
Khi Lâm Nguyệt quay lại thì nhìn thấy một đám người đang đẩy Hình Tố vào góc tường, anh không thèm nhặt lại áo khoác nữa, xông lên đá một phát thật mạnh vào người tên đàn ông tóc húi cua đang trước mặt cô, khiến cho tên này văng ra thật xa. Anh muốn kéo cánh tay cô bỏ chạy, nhưng vừa túm được tay cô thì đã bị đám người này vây lại.
Anh theo bản năng kéo cô ra phía sau, cả người che chắn ở trước mặt cô.
Hình Tố không quen biết mấy người này, nhưng đại khái đoán được ra bọn họ đã nhận tiền của ai. Nếu mấy người này cố ý tới để gây khó dễ cho cô, cô không chắc mình hoàn toàn có thể chống lại, nhưng cô có thể dùng trí thông minh của mình để thắng được, cho nên cũng không tính là khó đối phó lắm.
Nhưng Lâm Nghiệt đã quay lại...
Lần này anh gặp rắc rối thật rồi.
Tên cầm đầu nhóm người kia nói: “Tránh ra.”
Lâm Nghiệt vẫn bất động như chuông, sắc mặt lãnh đạm, cả người nhìn qua trông vô cùng vững chãi: “Lời này nên để tôi nói mới đúng”
Tên cầm đầu nhóm người liếc nhìn đồng bọn của mình một cái, như thể vừa nghe được một chuyện gì đó rất buồn cười: “Có một câu nói nên nói như thế nào ấy nhỉ? Miệng còn hôi sữa đúng không anh em? Biết tự mình đi tiểu chưa? Tự soi mình dưới bãi nướ© ŧıểυ để xem thử đã mọc đủ lông đủ cánh chưa mà học đòi người ta làm anh hùng cứu mỹ nhân hả?”
Lâm Nghiệt không thèm nhiều lời, trực tiếp vung một cú đấm qua, đánh trúng sống mũi người nọ, máu tươi ngay lập tức trào ra.
Lúc anh vừa ra tay thì đám người này cũng lập tức ùa lên, vẻ mặt hung dữ tựa như muốn gϊếŧ chết người.
Lâm Nghiệt không sợ, từ nhỏ anh đã đánh nhau, trên người tất cả đều là sẹo, anh còn phải sợ bọn họ ra tay tàn nhẫn với mình sao? Anh không sợ, nhưng đang có Hình Tố ở phía sau, anh không thể thẳng tay đánh trả, bèn nhân cơ hội đẩy cô ra khỏi vòng vây.
Nếu Hình Tố có thể chạy đi, vậy thì một mình anh sẽ không có vấn đề gì, cùng lắm thì bị đánh cho một trận, cũng không phải là chưa từng bị đánh lần nào.
Mới bắt đầu Lâm Nghiệt còn có thể hành động nhẹ nhàng, dễ dàng đấm ngã vài người lăn ra đất. Nhưng đến lượt thứ hai, một mình anh chống đỡ đánh lại mười mấy người thì không thể chịu đựng nổi nữa.
Trước khi thể lực của anh bị tiêu hao hết, Lâm Nghiệt liếʍ nhẹ khoang miệng, mυ'ŧ máu ở chân răng ra sau đó phun nhổ toẹt xuống đất, chuẩn bị bỏ chạy. Nhưng đám người này cũng không phải lần đầu tiên làm loại chuyện xấu xa này. Bọn họ đã có rất nhiều kinh nghiêm, sau khi Hình Tố chạy thoát thì nhanh chóng vây chặt anh lại.
Cuối cùng vẫn là Hình Tố lái xe đâm thẳng về phía này mới khiến bọn họ theo bản năng né tránh. Lâm Nghiệt nắm lấy cơ hội nhảy lên xe, lúc này mới tạm thời coi như đã tránh thoát một mạng.
Hình Tố đạp mạnh chân ga, chạy xe vào đường phụ rồi từ đường phụ lại chạy ra đường chính, hướng đến nơi có bệnh viện gần nhất.
Lâm Nghiệt giật lấy điện thoại di động của cô, tắt phần mềm định vị đi rồi ném lên hộp tay vịn, sau đó nằm xuống ghế phụ lái nhắm mắt lại.
Hình Tố cũng không quấy rầy anh nằm nghỉ, nhưng vết máu tươi nơi khóe miệng và những vết bầm xanh trên mặt anh quá chói mắt. Nhất là mỗi khi chạy qua một ngọn đèn đường, màu vàng ấm áp của ngọn đèn chiếu trên mặt anh, giống hệt như một bóng ma cứ phản chiếu vào mắt cô. Cô một tay nắm chặt vô lăng, một tay kéo tờ khăn giấy ướt rồi lau cho anh.
Khi lau đến lần thứ hai thì tay bị anh nắm lấy.
Cô không nói chuyện. Một lát sau, xe quẹo vào đường đến bệnh viện, Lâm Nghiệt mở miệng hỏi: “Hối hận rồi sao?”
Hình Tố nói: “Hối hận rồi.”
Lâm Nghiệt mở mắt ra, có chút vênh váo ta đây nói: “Kêu ông nội đi.”
Hình Tố muốn cười nhưng không cười được, dừng xe ở ven đường, cởi bỏ đai an toàn ra rồi cúi người xuống hôn lên bờ môi của anh ... Cô có chút mất khống chế, cũng có chút kích động hưng phấn. Cô không thể diễn đạt cảm xúc ấy bằng lời nhưng cô rất rõ ràng mình đang muốn làm gì.
Cô muốn làm chuyện đó với anh, hiện tại ngay bây giờ, ở ngay trong xe hơi này.