Hình Tố không hé răng.
Lâm Nghiệt cũng không nói lời nào, hai người cứ yên lặng như vậy.
Lát sau Hình Tố báo lại địa chỉ cho anh: “Ngày mai tôi về thành phố, buổi tối sau 9 giờ thì ở nhà.”
Sau khi cô nói xong, bên phía Lâm Nghiệt đột nhiên có một cơn gió thoảng qua, thổi tung mái tóc của anh và cả áo sơ mi, để lộ ra nửa
vòng eo, đường cong cơ bụng sạch sẽ đều đặn, nhưng cũng không đều đặn bằng vẻ kiêu ngạo chắp vá của cậu thiếu niên.
Ở độ tuổi không biết sợ hãi này, từ trước đến nay Lâm Nghiệt không biết sợ gì cả.
Anh nói: “Được thôi.”
Cúp máy, Lâm Nghiệt nhìn hai chữ ‘Hình Tố’ ngay trên khung thoại, châm một điếu thuốc khác. Đã là điếu thứ ba của buổi tối hôm nay nhưng vẫn chưa thấy đủ.
Cất di động, anh lại nhìn về phía chiếc Land Rover, người đàn ông hơn ba mươi tuổi kia còn đang thân mật với người phụ nữ ở trong lòng anh ta, người phụ nữ đó rất am hiểu, bàn tay chưa từng rời khỏi cơ thể của anh ta, còn không ngừng dùng bụng nhỏ cọ vào giữa hai chân anh ta.
Không có một người đàn ông nào có thể cưỡng lại sự cám dỗ này, cả Lâm Nghiệt cũng không được, cho nên rất ít khi anh chú ý đến người khác giới, cũng không cho các cô có cơ hội đến gần mình.
Lần đó của Hình Tố là việc ngoài ý muốn, lúc ấy anh không có đường thối lui, mà đứng ở góc độ của anh, nếu đã lui không được, vậy thì cho cô thôi.
Ở bên ngoài được một lát, Chung Thành Khê đi ra tìm anh: “Tớ gọi cậu đến người ta mới mở thẻ cho tớ, cậu muốn đi vậy thì còn chơi cái đếch gì nữa?”
Lâm Nghiệt phải đi: “Tớ mệt rồi.”
Chung Thành Khê giữ chặt anh: “Đừng tách ra mà, ở lại chơi một lát đã, mấy em gái đấy đáng yêu biết bao. Nếu cậu chỉ đến chơi có một lát như vậy thì quản lý sẽ cho rằng tớ lừa thẻ, xét cho cùng thì anh ta nể mặt cậu đó.”
Buổi tối thứ Bảy và Chủ Nhật, Pentagram không thu phí vào cửa của nữ, chỉ thu của nam, nhưng loại người như Lâm Nghiệt đây lại lôi kéo được một nhóm nữ đến cho bọn họ, nhóm nữ này lại có thể thu hút một đám đàn ông con trai đến, hiệu ứng dây chuyền này có thể giải quyết vấn đề kiếm tiền trong một lần, cho nên anh rất được chào đón, không chỉ không lấy tiền mà còn đưa thẻ, rượu cũng mở tùy ý, mâm đựng trái cây ăn vặt muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.
Lâm Nghiệt kéo cánh tay về: “Liên quan đếch gì đến tớ?”
Chung Thành Khê ôm eo anh, giả vờ khóc lóc: “Đờ mờ anh ơi, anh à, ba, ba ơi ba, hãy cho tớ một cơ hội đi mà!”
Lâm Nghiệt bị anh ta quấn lấy mà đau hết cả đầu, cuối cùng vỗ lên mặt anh ta: “Nửa tiếng thôi đấy.”
Chung Thành Khê lập tức thay đổi sắc mặt, lôi anh vào trong: “Được rồi, được rồi. Cảm ơn ba đã cho con cơ hội.”
Lâm Nghiệt chịu không nổi anh ta: “Ba của cậu có biết cậu lại nhận thêm một người ba ở bên ngoài không?”
Chung Thành Khê nói cho anh nghe: “Nếu ba tớ biết người tớ nhận là cậu thì chỉ biết trách tớ vì sao không nhận cậu làm tổ tiên luôn cho rồi, như vậy tớ sẽ có gen của cậu, còn có hương khói xanh mồ, nhất định có thể thi đậu đại học, không cần phải để ông ấy phát sầu.”
Lâm Nghiệt không nói nữa. Được đấy, tuyệt vời, Chung Thành Khê và ba của anh ta đều rất tuyệt vời.
Cứ như vậy, hai người lại quay vào xõa một lúc, chẳng qua là trong toàn bộ quá trình Lâm Nghiệt đều chỉ có lệ, ngồi ở chiếc ghế dài bên cạnh phì phò điếu thuốc. Dưới ánh đèn flash nhấp nháy, bộ quần áo màu trắng của anh vô cùng lóa mắt, có rất nhiều em gái lại đây tìm anh thêm WeChat, nhưng anh đều cho tài khoản của Chung Thành Khê.
Mấy cô gái của trường Trung học số 3 và số 6 nhìn Lâm Nghiệt đứng ở vị trí trước ghế dài, gần với sân nhảy, vừa hay cách các cô không xa, nên cứ đứng bên cạnh anh cọ cọ, không đυ.ng được vào người anh thì sẽ không bỏ qua.
Lâm Nghiệt thấy phiền, không ngừng trốn về phía sau.
Chung Thành Khê biết Lâm Nghiệt chán ghét loại con gái muốn thân mật nhưng lại không muốn động tay, bày vẻ thanh cao hơn người khác, cho nên đã thay anh ngăn cản các cô. Thành thật mà nói, nếu cô gái này trực tiếp đến trước mặt bọn họ thì còn có thể kính trọng sự dũng cảm của cô ta.
Hết nửa tiếng, Lâm Nghiệt rời đi, Chung Thành Khê sợ quản lý sẽ trở mặt với anh ta nên cũng chạy theo.
Những cô gái đó lại ồn ào một hồi... Cho dù có mặt đối mặt với Lâm Nghiệt cũng không có chút tác dụng nào, tất cả sự phản kháng của anh dành cho các cô đều viết rõ lên trên mặt.
Chung Thành Khê thuê nhà cách chỗ này không xa, đi một chút là đã đến nơi, nhưng nhà Lâm Nghiệt thì xa hơn một chút, anh ta muốn gọi xe cho anh: “Tớ gọi xe cho cậu nhé.”
Lâm Nghiệt muốn đi dạo: “Không cần.”
Chung Thành Khê thấy anh kiên quyết nên cũng bỏ qua: “Được rồi.”
Lâm Nghiệt mới bước ra khỏi phố quán bar thì nhìn thấy người quen, là Giang Nhược, anh ta lên một chiếc Porsche, tự nguyện lên.
Nếu đã là tự nguyện lên vậy thì anh không quan tâm nữa.
Hình Tố bổ sung hộ chiếu xong thì chọn gửi qua bưu điện, đến lúc đó hộ chiếu sẽ được gửi thẳng về nhà, cô không cần phải quay lại nữa.
Lúc cô đi có ba mẹ theo tiễn, hai người vẫn chưa bình thường trở lại sau lần cô lạnh mặt vào một ngày trước, nên cũng không tình nguyện gì, làm cho người cô đi cùng với bọn họ một đoạn đường cũng nhìn không nổi, nói với bọn họ một câu: “Con bé sắp đi rồi, nhanh tiễn nó đi đi.”
Ba mẹ của Hình Tố vẫn không chịu nói lời nào, thái độ đó cứ như thể tiễn cô đến cửa đã là cho mặt mũi lắm rồi.
Người cô bị bầu không khí làm cho xấu hổ, cũng không khuyên nữa, đưa hai hộp dưa cải chua tự muối cho Hình Tố: “Biết cháu thích uống rượu nên làm chút đồ nhắm rượu cho cháu, chỉ là mấy thứ như rượu đấy thì vẫn nên uống ít lại.”
Hình Tố nhận lấy tấm lòng của người khác.
Người cô nắm tay cô, cuối cùng dặn dò hai câu: “Lâu lắm rồi mới thấy cháu về nhà một lần, vậy mà cô cũng không gặp được cháu. Ở bên ngoài nhớ chăm sóc bản thân thật tốt, nhớ thường xuyên kiểm tra sức khỏe, có chỗ nào không khỏe thì nhất định phải đến bệnh viện.”
Đứa con sinh ra từ việc họ hàng gần kết hôn với nhau vẫn khá khiến người khác lo lắng, Hình Tố gật đầu: “Vâng.”
Người cô nói rất nhiều, cuối cùng nhìn về phía ba mẹ của cô, hai người vẫn bày ra vẻ mặt không chút đau khổ, trong lòng lạnh lẽo, thật sự không nhịn được nữa mới nói: “Không phải con gái của em nên em không quản con bé được, em cũng không phải loại người mềm lòng thích tọc mạch chuyện nhà người khác, cứ nói em nhẫn tâm, chuyện không liên quan đến em nhưng em không thể nhìn nổi hành vi mấy năm nay của hai người, thật sự hai người không nhận ra một chút sai lầm nào sao?”
Rất ít khi bà nói thẳng ra như vậy, có thể là đã bị ép đến mức bực tức, mẹ của Hình Tố vẫn cứ như thế, vẫn không có chút phản ứng nào. Bà ta đã mất một đứa con gái và vẫn luôn xem mình là người bị hại, cho rằng chuyện gì cũng phải xem xét đến bà ta trước, bà ta làm gì cũng nên được thấu hiểu.
Ba của Hình Tố bị nói thế có hơi ngượng ngùng, lúc này mới đi lên phía trước, nói với Hình Tố: “Cần gì thì gọi điện về nhà.”
Hình Tố chỉ nói với người cô: “Cháu đi trước, công ty còn có việc ạ.”
Người cô thấy gia đình này cứ xem nhau như là kẻ thù thì lửa giận càng lớn hơn, làm thế nào cũng phải nói chuyện rõ ràng với bọn họ: “Anh hai, anh nói xem mấy năm nay vướng phải sự bất công của hai người, Tố Tố đã thay Ca Nhi che chắn biết bao nhiêu chuyện rồi? Con bé Ca Nhi đáng thương, còn Tố Tố thì đáng giận sao?”
Việc mà mẹ của Hình Tố không thể chịu đựng nhất nghe chính là nhắc đến đứa con gái này, bà ta cũng trở mặt: “Nhà họ Hình các người cũng không biết xấu hổ mà nhắc đến con gái của tôi, năm đó con cái bị bệnh, anh cả ở Hải Nam, chú ba dẫn ông cụ đi tham gia cái hội quỷ gì, mớ hỗn độn trong nhà này đều là do nhà con thứ chúng tôi lo liệu. Hai vợ chồng chúng tôi mỗi người cũng chỉ có hai tay, lo một đầu được không thể lo bên còn lại, con bé cứ như thế mà bị lỡ mất cơ hội đến bệnh viện......”
Nói đến sau đó, bà ta khóc lên. Hình Ca là mạng sống của bà ta.
Người cô biết bà ta tủi thân, nhưng đôi khi để tạo thành một kết quả cũng không phải đơn phương một bên, một sự kiện nào đó có ảnh hưởng lớn như vậy nhất định phải có thật nhiều nhân tố đan xen với nhau, vừa vặn đυ.ng phải một cọng rơm thế là sau đó trời sập.
Sức khỏe của Hình Ca không tốt, cho nên trong nhà gửi chị tham gia quân ngũ vì muốn rèn luyện sức khỏe cho chị. Nhưng sức khỏe của chị không tốt là do từ khi sinh ra đã được quyết định như vậy, cho nên việc này vốn dĩ chính là làm trái ý trời.
Khi đó trong nhà không tìm được đối tượng cho ba của Hình Tố, giới thiệu thì thấy cũng có chỗ không có đối tượng, thế là lập tức bằng lòng nhưng hai ngày lại không muốn nữa.
Lúc ấy ông cụ cũng là vì gia tộc, suy xét muốn mở rộng trung tâm mua sắm sang tỉnh bên, cho nên mới tìm đến họ hàng bên đó bàn bạc nhân duyên và chuyện làm ăn cùng nhau, cứ như vậy quyết định việc kết đôi cho anh em họ bên ngoại là ba mẹ của Hình Tố.
Lúc Hình Ca tham gia quân ngũ vừa hay là khi các chính sách cấp thành phố liên quan đến thị trấn được đưa xuống, khi đó phải nói là nhà ai có quan hệ với quan chức thì thật là kinh khủng. Nhà họ Hình làm kinh doanh chưa từng dính đến phương diện quân đội và chính phủ, cho nên đã thần thánh hóa Hình Ca.
Sau khi chị xảy ra chuyện, trong nhà ai ai cũng đau buồn khổ sở, nhưng vì không muốn bỏ lỡ thân phận của chị, cho nên đã lấy Hình Tố lấp vào lỗ thủng.
Thật ra so với Hình Ca thì Hình Tố càng thích hợp với cuộc sống quân đội hơn, cô rất cứng rắn, không mềm yếu như Hình Ca, cũng bởi nguyên nhân tính tình quá ngang ngạnh cho nên người trong nhà cũng không làm sao thích cô được. Lúc đó người trong nhà cho rằng gửi cô qua bên quân đội thì có thể kê cao gối ngủ ngon , nhưng ở bên đó chưa đến hai năm cô đã chuyển ngành, còn đổi thẻ căn cước của Hình Ca thành tên của mình.
Người trong nhà bị chọc cho tức giận đến mức làm ầm ĩ một trận, từ đó về sau, số lần Hình Tố về nhà càng ít đi, mấy năm cũng không thấy về một lần.
Hình Tố của khi ấy thi đậu trường đại học mà mình thích, học chuyên ngành mà mình thích, cuộc đời của cô đang hướng đến con đường tốt đẹp nhưng lại vì tầm nhìn hạn hẹp của người nhà và bản tính ích kỷ của con người mà điều tốt đẹp này bị chôn vùi.
Ai có thể biết được chuyện này có bao nhiêu khó khăn đối với một người vừa mới bắt đầu đối mặt xã hội đâu cơ chứ? Là người duy nhất trong gia tộc này được nhìn ngắm thế giới và có bằng cấp cao, người cô nghe được tin thì từ tỉnh ngoài gấp gáp chạy về, nhưng vẫn không thể ngăn cản, tận mắt thấy Hình Tố mất đi hy vọng đối với cuộc sống. Khi đó bà khóc lóc hỏi người trong nhà, Hình Ca mất rồi, nhất định cũng phải ép Hình Tố chết mới vừa lòng phải không? Buồn cười chính là bọn họ cảm thấy có thể thay thế Hình Ca được thăng chức trở thành sĩ quan là vinh hạnh của Hình Tố, hẳn là bà nên cảm ơn vì cô có thể có cơ hội này.
Người cô vẫn luôn cho rằng người nhà đối xử với Hình Tố có hơi thua thiệt, cho nên đối xử với cô tốt vô cùng. Lần này nghe nói cô về nhà, bà suốt đêm gấp gáp quay về, kết quả chỉ kịp tiễn cô đi, ngay cả bữa cơm cũng không có cơ hội ăn cùng.
Đến lúc này, bà chỉ muốn tiễn Hình Tố đi thật chu đáo, hy vọng lần này cô trở về một chuyến vẫn sẽ có được đền đáp xứng đáng, có thể thu lại một chút hy vọng......
Nhưng trên dưới trong nhà toàn là đồ thông thái rởm.
Bà nắm lấy bàn tay của Hình Tố, hốc mắt ngậm nước: “Đi thôi cháu ơi. Cả đời này đừng quay lại nữa, trong nhà không một người, không một thứ đồ vật nào xứng đáng với cháu cả.”
Hình Tố nhìn bà, cuối cùng cũng không nói lời nào khác, chỉ nói lời từ biệt.
Lên xe, Hình Tố không chút do dự lái xe ra khỏi sân chính, khi xe chạy lên đường lớn trên sườn núi, ba của cô đuổi đến gọi tên cô: “Tố Tố!”
Hình Tố dừng xe lại, mở cửa sổ xe xuống. Ba của cô đuổi theo, muốn nói lại thôi.
Buổi chiều Hình Tố thật sự có việc, nếu ông ta đã không có gì để nói thì cô lại đóng cửa sổ xe lại.
Lúc này, ba của cô mới lầu bầu một câu: “Trên đường nhớ cẩn thận.”
Hình Tố rời khỏi.
Trên đường cao tốc, trong lòng Hình Tố rối như tơ vò, nỗi đau khổ của năm năm trước lại bị cô lôi ra ôn lại một lần. Cô thật sự muốn bọn họ phải trả giá đắt cho việc đã tổn thương đến cuộc đời của cô sao? Không, ít nhất chỉ cần biết lỗi sai của bản thân là được rồi. Nhưng thật đáng tiếc, bọn họ không biết.
Bọn họ càng không biết lỗi sai của bản thân thì sự đau khổ của Hình Tố càng trở nên nực cười hết sức.
Mọi người đều là lần đầu làm cha mẹ, không thể nào tránh khỏi việc mắc sai lầm, nhưng tại sao đến một chút hối lỗi cũng không có?
Hình Tố đương nhiên sẽ không trở về nữa.
Người cô nói không sai, ai có thể xứng đáng với Hình Tố cô chứ?
Hình Tố trở về liền lao thẳng đến công ty mở hai cuộc họp, sau khi về phòng làm việc mới biết Đàm Tiếu đang đợi cô.
Tối hôm qua Đàm Tiếu đơn phương đi đàm phán, lúc về thì đã rất muộn, về đến nơi lại cãi nhau với bạn trai, ngủ không ngon giấc nên muốn ở phòng làm việc của Hình Tố ngủ bù một chút.
Hình Tố ngồi xuống: “Quan hệ của cậu với Mitsubishi Heavy Industries còn tốt không? Tuần sau tớ sẽ nói chuyện với Bộ Quốc phòng về vấn đề thiết bị hàng hải, hình ảnh đã hoàn thiện rồi nhưng việc sản xuất vẫn còn thiếu hàng loạt nguyên bản, tớ đã so sánh mấy tổ chức rồi, giá cả của Mitsubishi là phù hợp nhất, nhưng vẫn còn đang đàm phán.”
Đàm Tiếu nằm trên sô pha của cô, nhắm nghiền hai mắt: “Cậu lại đi làm cái việc không kiếm được tiền này, cậu bán tàu ngầm và máy bay chiến đấu không thoải mái hơn sao?”
Hình Tố xuất thân từ lĩnh vực sản xuất súng ống đạn dược, sau này mới bắt đầu tiếp xúc với việc mua bán, cho nên thế mạnh của cô nằm ở lĩnh vực sản xuất.
Mấy năm nay làm việc ở Công ty Vũ khí Tây Bắc, cô đã hoàn thành bốn tác phẩm mà nhà nhà đều biết, máy bay chiến đấu dòng M13, hệ thống phòng ngự đạn đạo, một khẩu súng trường hoàn toàn tự động, một khẩu súng máy dùng trên không.
Khả năng sát thương, tính thực tế và độ bền của những tác phẩm này đều ưu việt hơn các món vũ khí cùng loại hình khác, cũng là chúng đã đưa thương mại xuất khẩu của Công ty Vũ khí số một Tây Bắc lêи đỉиɦ cao. Mà bước ngoặt chuyển tiếp để Hình Tố ra khỏi nhà máy công nghiệp quân sự, ngồi trên văn phòng lại còn giao dịch súng ống đạn dược với các quốc gia, các tổ chức chính là sự kiện cô cứu nhà đàm phán trở về.
Sau sự kiện đấy, vô hình trung Hình Tố đã thiết lập một loại quan hệ hợp tác cùng Bộ Quốc phòng và Bộ Ngoại giao.
Về sau, số lần Hình Tố giải quyết công việc cho nhà nước còn nhiều hơn số lần làm việc cho bản thân.
Đàm Tiếu là trợ lý đắc lực của cô, một mệnh lệnh của cô là cô ấy sẽ lên núi đao xuống biển lửa nhưng không có nghĩa là không biết giận.
Công ty Sản xuất Vũ khí số một Tây Bắc được Hình Tố đưa lên đứng hàng công ty vũ khí toàn cầu, Hình Tố cũng mượn cơ hội này từng bước nắm giữ tài nguyên súng ống đạn dược trên thế giới, nhưng lại không sử dụng nó cho mục đích cá nhân mà lại tạo ra nguồn tài sản kếch xù, Đàm Tiếu cảm thấy thiệt thòi, thật sự quá là lỗ vốn.
Hình Tố nhàn nhạt nói: “Cậu chỉ cần trả lời tớ, có, hay là không có.”
Giọng nói của cô không thay đổi, nhưng Đàm Tiếu vẫn mở mắt ngồi dậy, nghiêm túc trả lời cô: “Kỹ sư mà lần trước tớ tiếp xúc đã bị Công nghiệp Meka đào đi rồi, trước mắt muốn hợp tác với Mitsubishi chỉ có thể dựa vào mức giá đã thương lượng thôi.”
Hình Tố đã biết, không nói nữa.
Đàm Tiếu thở phào. Hình Tố này ấy à, ngoài lúc làm việc thì muốn nói cái gì với cô cũng được, đến lúc làm việc rồi, chỉ cần qua loa thì mặc kệ đối phương là ai đi nữa cô cũng không lưu tình một chút nào. Đàm Tiếu mệt quá liền quên mất quy tắc này.
Nhưng xem ra tình trạng làm việc của cô không sao cả, vậy thì chuyện ly hôn với Hạ Yến Kỷ cũng không tạo ra ảnh hưởng lớn lao gì cho cô.
Vậy là tốt rồi.
Vốn dĩ Lâm Nghiệt muốn xem phim rạp vào buổi chiều, nhưng nghĩ đến phim rạp phải hai người đi xem mới hợp lý, nên không đi nữa.
Anh rất thích xem phim điện ảnh, thiên về thể loại phim chính kịch, để mà nói kế hoạch cuối tuần của anh có những thứ gì thì chơi bóng, LOL, PUBG đều chỉ là thứ yếu, nhất định phải đến phòng tập thể thao và rạp chiếu phim, đây cũng là nguyên nhân mà anh không muốn học bù vào cuối tuần.
Lớp 12 rồi, học tập quan trọng nhất, anh có thể hiểu được ước nguyện ban đầu của trường học nhưng đối với anh mà nói, cuối tuần ở trường để học bù là việc làm lãng phí thời gian, anh không muốn. Chỉ là quy định còn nằm trân trân ở đó, không muốn cũng không được, không thì các học sinh khác sẽ có ý kiến.
Giáo viên chủ nhiệm lớp của bọn họ – thầy Triệu không thể làm mất lòng các học sinh khác, lại càng không muốn làm phật lòng Lâm Nghiệt, vì thế vẫn luôn cho anh giấy xin nghỉ phép vì bị bệnh.
Cách 9 giờ tối còn sáu tiếng đồng hồ, anh đang chơi trò chơi trên di động để gϊếŧ thời gian thì Chung Thành Khê gửi WeChat cho anh, là ảnh chụp của Giang Nhược. “Cái đờ mờ! Cậu xem Giang Nhược kìa! Cậu ta không sao đúng không? Đàn ông đàn ang trang điểm làm quái gì? Mặt mụn rồi rỗ con mẹ nó có khác gì mặt trăng đâu chứ, làm tớ thấy tởm quá tởm. Cậu nói xem có phải cậu ta bị thằng nhãi Quách Gia Hàng kia ăn hϊếp rồi có vấn đề thần kinh luôn rồi không?”
Lâm Nghiệt nhớ đến chiếc Porsche tối hôm trước, bền trả lời cho anh ta biết: “Đừng quan tâm nữa, chờ tự cậu ta nói.”
Chung Thành Khê không cho rằng Giang Nhược sẽ nói cho bọn họ biết anh ta bị làm sao: “Cậu đối xử tốt với cậu ta nhỉ, bình thường có thấy cậu hòa nhã với ai đâu? Còn ủng hộ cậu ta như vậy nữa, cậu ta mà có chút xíu lòng biết ơn thì mẹ nó đã nói mọi chuyện cho cậu nghe từ khuya rồi.”
Anh ta tội nghiệp cho cảnh ngộ của Giang Nhược, nhưng anh ta là người của Lâm Nghiệt, nếu Giang Nhược không xem trọng Lâm Nghiệt vậy thì anh ta cũng không cần phải xem Giang Nhược như một con người.
Lâm Nghiệt không nói với anh ta, cũng không trả lời.
Không bao lâu sau, bà ngoại đi đánh bài về, thấy Lâm Nghiệt ở nhà thì rất kinh ngạc: “Hôm nay cháu không đi xem phim à?”
Lâm Nghiệt: “Buổi tối hẹn với người ta rồi ạ.”
Từ trước đến nay bà ngoại vẫn không quản chế anh: “Vậy có ăn cơm nhà không?”
Lâm Nghiệt: “Hẹn 9 giờ ạ.”
Bà ngoại gật đầu: “Đi chợ mua thức ăn với bà, bà mua ít xương sườn về hầm.”
Lâm Nghiệt đi thay quần áo rồi đi cùng bà.
Lúc còn trẻ bà ngoại rất xinh đẹp, ra khỏi nhà là hàng xóm láng giềng đều nhìn bà chằm chằm, ước gì tròng mắt treo được trên người bà, già rồi thì không còn thế nữa.
Cũng là vì tính tình của bà không tốt, bắt được ai là mắng người đấy xối xả.
Có đôi khi một cái miệng xấu còn làm người ta ghét hơn một tấm lòng xấu. Bây giờ theo bà ra ngoài, người qua đường đều nhìn chằm chằm vào Lâm Nghiệt, không còn cách nào khác, Lâm Nghiệt lớn lên mang theo toàn bộ ưu điểm của mẹ anh, ai nhìn cũng nói khuôn mặt của anh là chén cơm trời cho.
Sau này Lâm Nghiệt càng ngày càng xuất sắc, bà ngoại liền nghĩ, nếu con bé chết tiệt đó biết con trai của mình ưu tú như vậy, có phải sẽ hối hận vì đã vứt bỏ anh? Ai biết được chứ? Dù sao mấy năm nay cũng không về tìm bà, đến một bức thư mà con bé chết tiệt đó cũng không gửi về nổi.
Nghĩ thế, bà nắm lấy tay của Lâm Nghiệt.
Không sao cả, mẹ của anh không cần anh nhưng bà ngoại cần, bất động sản và tiền tiết kiệm mà bà bận rộn cả đời đều là của anh, ai cũng đừng nhớ thương đến chúng!
Lâm Nghiệt đỡ bà ngoại, để bà mượn tay anh giảm bớt sức nặng lên vết thương ở chân. Khi đến chợ bán thức ăn, bác gái ở hàng thịt nhìn thấy Lâm Nghiệt thì miệng toe toét đến mang tai: “Giời ơi, là ai đây ta, chị Mai chịu dẫn bảo bối ra ngoài gặp người khác rồi à?”
Bà ngoại tên là Hách Tú Mai, người quen biết bà đều gọi bà là chị Mai, nhưng câu chị Mai này sao mà nghe xong lại khiến bà khó chịu: “Cô mà cũng xứng gọi tên tôi vậy sao?”
Bác gái bị sặc, trợn trắng mắt không nói.
Hai người đi qua quầy hàng của bọn họ, chồng của bác gái từ phía sau đi đến: “Sao bà cứ chọc bà già góa chồng đó chửi làm gì vậy? Muốn cái mồm độc địa đó ăn tươi nuốt sống bà hả?”
Bác gái nhổ một bãi nước bọt: “Nhà tôi ở gần biển đó! Ông nhìn bà ta vênh váo kìa. Ông nói xem làm sao mà ông trời tạo ra người không thích đáng vậy? Lúc trẻ thì cho bà ta cuộc sống tốt đẹp, vất vả lắm tôi mới đợi được đến khi chồng bà ta chết, con gái bỏ đi, vậy mà giờ lại cho bà ta một đứa cháu ngoại không thua kém gì.”
Bà ta vừa nói vừa chặt dao chặt thịt lên thớt: “Tất cả chuyện tốt là của Hách Tú Mai, tôi còn không được uống một chén canh nóng bỏng miệng từ nồi thịt này.”
Lặp đi lặp lại cũng chỉ có hai câu như thế, người chồng là ông ta cũng đã nghe nửa đời người rồi: “Được rồi, bà lại bắt đầu rồi đấy.”
Bác gái càng nói càng tức giận: “Con gái của bà ta đã bỏ chạy với cái tên thành lập ra Sa Trường ở Sơn Đông rồi. Tên đàn ông đó lớn hơn con nhỏ hai mươi tuổi, có thể đẻ của nó luôn đấy, đã vậy còn có gia đình con cái nữa chứ. Con nhỏ sai lầm đi theo người ta, sinh cho tên đó một đứa con. Kết quả là vợ của người ta biết được, không làm gì cả, chỉ nói là muốn gϊếŧ chết thằng nhãi ranh đó, lúc này con nhỏ mới đưa đứa con về đây. Bên đó nói, muốn đi theo tên đó cũng được, nhưng không thể có con dù chỉ một đứa.”
Người chồng liếc bà ta: “Bà nghe từ chỗ nào vậy?”
Bác gái rầm rì nói: “Ông nghĩ trong con hẻm nhỏ này toàn kẻ điếc người mù à? Mắt dừng hoạt động rồi hả? Ai mà không biết chứ? Ngoài mặt thì cho Hách Tú Mai sĩ diện, sau lưng ai mà chẳng chế nhạo bà ta?”
Nói đến con gái của Hách Tú Mai, người chồng nhớ đến hình ảnh cô ta bị một người trẻ tuổi đè trên tường ở ngõ nhỏ của nhiều năm về trước, người trẻ tuổi đó cũng không phải là ông chủ Sa Trường lớn hơn cô ta hai mươi tuổi. Cho nên mới nói, tên nhóc Lâm Nghiệt này thật sự không biết được là hạt giống của ai.
Người trẻ tuổi đó để tóc húi cua, trên cổ có sẹo, sườn mặt sắc sảo, cứ như vậy mà nhìn cô ta, là kiểu nhìn muốn nuốt cô ta vào trong bụng......
Ông ta thở dài một tiếng, kéo suy nghĩ về lại, tiếp theo xay thịt.
Đều là những mảnh đời khác thường, loại người thuê nhà sống ở thành phố, mỗi ngày thức khuya dậy sớm đi tới đi lui giữa chợ bán
thức ăn và lò mổ như ông ta tốt hơn hết vẫn là không bận tâm chuyện của người khác.