Hình Tố trở về nhà thì ba của cô đã quay lại, đang ở phòng khách xem TV, mẹ của cô đang may bọc ghế sô pha ở bên cạnh.
Cô không muốn nói chuyện, cho nên đi lên lầu.
Mẹ của cô thấy thế thì đặt tấm bọc ghế sô pha lên bàn rồi oán giận với ba cô: “Ông xem nó đi, không đặt ai vào mắt hết, chỉ biết có mình nó thôi!”
Ba cô nghe thấy nhưng không nói lời nào.
Mẹ cô thúc khuỷu tay vào người ông ta: “Tôi đang nói chuyện với ông đấy!”
Ba cô vẫn làm như thể không nghe thấy.
Mẹ cô liền giật lấy điều khiển từ xa rồi tắt TV: “Tôi đã gả vào nhà các người được ba mươi năm rồi, ba mươi năm ông không hề thay đổi, lúc nào cũng là cái vẻ hèn nhát như thế, nguyên cái gia đình này, không phải người này xem thường ông thì cũng là người kia xem thường ông, nếu không phải vì ông quá hèn nhát thì con gái của tôi sao có thể mới trẻ như thế đã......”
Ngày nào ba cô cũng nghe thấy những câu này của bà ta, cái kén trong tai cũng bị mài bóng rồi. Ông ta vỗ một cái thật mạnh lên bàn: “Đủ rồi đấy!”
Mẹ cô có chút run rẩy, há miệng thở dốc không nói được lời nào.
Ba cô nổi cáu: “Con gái con gái, mình bà có con gái sao? Nếu không phải do bà thiên vị thì con cả có thể ra đi sớm như vậy sao? Bà còn không biết xấu hổ mà nói nữa? Thầy bói cũng đã nói bản thân bà là một người không biết cân bằng, cho nên bà thương yêu đứa nào thì đi đứa đó! Còn chưa rút kinh nghiệm hả?”
Mẹ cô vẫn không cho rằng vấn đề nằm ở chỗ bản thân bà ta, nhưng việc ông ta lớn tiếng nói chuyện như vậy cũng không thường thấy, thế nên bà ta không khỏi hoảng loạn.
Hai người bọn họ có hai đứa con gái, Hình Tố còn có một người chị gái tốt về mọi mặt, chỉ là do bị bệnh nên đã mất.
Có thể do đó con đầu lòng nên hai vợ chồng đều rất xót, vì thế hai vợ chồng đối xử có chút bất công với Hình Tố, thường ngày ít khi lo lắng cho cô, thế nên cái tôi của Hình Tố hơi cao, đối xử với người khác cũng khá là cay nghiệt, chính vì nguyên nhân như vậy nên bọn họ càng thiên vị con cả hơn.
Sau khi đứa con cả qua đời, trong thị trấn nổi lên rất nhiều lời đồn, bản thân hai vợ chồng bọn họ cũng khϊếp nhược, lúc này bị dính lời đồn lại càng không dám nhìn mặt người khác. Người quá yếu đuối thì dễ bị xem thường, đã nhiều năm như vậy rồi, dù là nhà nội hay nhà ngoại cũng không hiếm người xem thường bọn họ.
Bọn họ không thể trêu vào được nên chỉ biết lấy Hình Tố ra để xả tức, nhưng Hình Tố này là một người ích kỷ, không để cho bọn họ có được cơ hội đó, nhiều năm mới về nhà một lần.
Hai người còn đang cãi lộn ầm ĩ, Hình Tố đã đi ngang qua phòng của mình, bước vào phòng của chị gái cô.
Phòng của chị thường xuyên được mẹ cô dọn dẹp nên vẫn giống với lúc chị còn sống. Cô kéo ghế dựa ra, ngồi xuống. Cô nhìn di ảnh của chị gái, thật xinh đẹp, cười lên rất ngọt ngào. Ba mẹ là họ hàng gần, là anh em họ bên ngoại nên duyên vợ chồng với nhau, cho nên điều kiện ngoại hình của các cô cực kỳ xuất sắc. Khi các cô còn nhỏ, ba mẹ luôn nhận được những lời khen từ người khác dành cho ngoại hình của các cô. Khi đó bọn họ chỉ lo kiêu ngạo mà hoàn toàn không biết rằng không phải cứ xinh đẹp là tốt.
Ba mẹ cận huyết sinh ra con cái không có sức khỏe tốt, khi Hình Tố đi học đã được biết điều này, thế nhưng ba mẹ của cô đến sống nửa đời người vẫn không hề biết.
Hình Tố đưa tay sờ gương mặt trên di ảnh của chị gái, xúc cảm lạnh lẽo khiến cô thoáng rụt tay lại, cô nhẹ giọng nói: “Lúc nào hộ chiếu xong xuôi hết, em sẽ không quay lại đây nữa, nếu chị nhớ em thì đến nhà em tìm em, em mời chị uống rượu.”
Chị gái chỉ cười, cười ngọt ngào biết bao nhiêu.
Hình Tố chầm chậm ôm lấy di ảnh của chị, khuôn mặt dán lên gương mặt của chị ấy. Từ nhỏ đến lớn, chỉ có lúc ở trước mặt chị gái thì cô mới không còn vẻ cay nghiệt: “Em hai mươi lăm tuổi rồi, bị bọn họ xem là cái bóng của chị thấm thoát cũng đã được năm năm, nên đổi lại rồi nhỉ? Con số ba mươi tuổi trên thẻ căn cước thật đúng là khó chịu.”
Chị gái mới là một nữ sĩ quan hải quân chân chính, khi chị mất cũng vừa lúc chị nhận được thông báo thăng chức, nhà họ Hình muốn lợi dụng thân phận của chị để tranh thủ một ít thuận lợi cho gia tộc nên Hình Tố đang học năm hai đại học phải nghỉ học và bị gửi đi.
Cái nhà này không chỉ đui mù luật pháp mà trong đầu còn không có nổi một suy nghĩ thực tế, toàn bộ đều là tế bào yếu kém, cho rằng việc này có thể lừa dối qua cửa được.
Hình Tố không muốn bị bọn họ liên lụy, nên khi qua đến nơi đã lộ rõ tình hình bên trong của bản thân. Lúc ấy, khi hạm trưởng nghe nói về việc này đã đặc biệt tìm cô một chuyến, cô nói rõ hết công đạo ngọn nguồn mà không hề giữ lại một chút nào, cũng không thèm quan tâm đến sống chết của người nhà họ Hình. Hạm trưởng có ấn tượng với chị gái của cô, nhưng không có ấn tượng sâu sắc về cô.
Sau sự việc này, căn cứ vào chuyên ngành đại học của cô mà hạm trưởng đã chuyển cô đến phòng chế tạo vũ khí của Công ty vũ khí Tây Bắc, dốc lòng bồi dưỡng cô nhiều năm. Cô cũng không chịu thua kém, năm năm từ phòng chế tạo đến phòng quản lý, hiện tại không ai sánh kịp cô trong lĩnh vực súng ống đạn dược.
Hạm trưởng là quý nhân của Hình Tố, mà ngoài việc biết mọi thứ về súng ống đạn dược thì cô cũng rõ ràng về sổ sách nợ nần, công ơn của ai, thù oán của ai cô cũng không hề lẫn lộn.
Hạ Yến Kỷ là Hạ Yến Kỷ, ba của anh ta là ba của anh ta, cô sẽ báo đáp ân tình của ba anh ta, nhưng điều đó hoàn toàn không gây trở ngại đến việc cô khiến anh ta không nhà để về.
Trong vài phút ôm lấy chị gái, đầu óc Hình Tố lướt qua rất nhiều sự việc trong cuộc sống ngắn ngủi tính đến ngày hôm nay của cô, nhưng không có sự việc nào liên quan đến tương lai. Cô không nhìn thấy được tương lai và cũng hoàn toàn không khát khao nó.
Cuối cùng, cô buông tay đặt lại di ảnh về chỗ cũ.
Buổi tối sau khi Lâm Nghiệt tắm rửa xong, anh mở tủ quần áo ra, nhìn thấy túi giấy mà Hình Tố cho anh, bàn tay đang lau tóc dừng lại, nhìn một hồi anh bèn đóng cửa tủ quần áo lại, ném khăn lông qua một bên rồi ra khỏi phòng.
Bà ngoại muốn đi ra ngoài đi dạo xung quanh, hỏi anh: “Cháu đi đâu vậy? Vừa lúc xách giúp bà cái loa, tiện cho bà đến quảng trường khiêu vũ.”
Lâm Nghiệt: “Không đi ạ.”
Bà ngoại tự mình đi: “Thôi dẹp đi.”
Chung Thành Khê gọi điện thoại cho Lâm Nghiệt: “Bảo bối, buổi tối đi quẩy không?”
Lâm Nghiệt không muốn đi nhưng đột nhiên trong đầu hiện ra dáng vẻ của người phụ nữ ở cửa Pentagram, váy màu đen, tóc gợn sóng, nắm chặt chai rượu, hút thuốc, cả bàn chân để trần nữa...... Bất kể trong cảnh nền nào thì người phụ nữ như vậy đều rất dễ để lại ấn tượng cho người ta.
“Đi.”
Chung Thành Khê đến sớm, quản lý nhìn thấy anh ta dẫn theo Lâm Nghiệt đến nên đã mở thẻ đắt nhất, khay đựng trái cây và rượu nhanh chóng được đưa lên.
Lâm Nghiệt bước vào, nhìn lướt qua sàn nhảy nhưng không tìm được bóng hình kia, đoán được mọi thứ tiếp theo đây sẽ chán ngắt cỡ nào, cuối cùng anh ngồi lên ghế dài, chân đạp lên mép bàn, lướt điện thoại.
Chung Thành Khê rời khỏi sàn nhảy, đi đến rót cho anh ly rượu: “Cậu muốn cái sừng kia không? Tớ lấy một cái cho cậu.”
Cái mà anh ta nói đến chính là cái cài hình sừng ác quỷ phát sáng kia, Lâm Nghiệt không thèm để ý đến lời của anh ta.
Chung Thành Khê giỏi nhất là việc tự chơi tự vui, không để ý đến thì anh ta cũng có thể cười rộ lên: “Đợi lát nữa sẽ có hai bạn nữ lớp Nghệ Thuật đến, còn có cả mấy người của trường Trung học số 3 nữa.”
Lâm Nghiệt ngẩng đầu lên, mặt mày đầy vẻ không tình nguyện: “Cậu bị rảnh hả?”
Chung Thành Khê ngồi xuống bên cạnh anh, ôm lấy bả vai anh: “Tớ mà có điều kiện như cậu thì đã mẹ nó trái ôm phải ấp từ lâu rồi, sao cậu lại không hưởng thụ đi chứ? Hoàng đế có gì không tốt sao? Cứ nhất định phải làm Liễu Hạ Huệ.”
Lâm Nghiệt không phải người đàn ông chính trực, là do anh kén chọn, những đứa con gái đó không thể đến gần anh chỉ là vì anh chướng mắt.
Đang nói chuyện thì các cô ấy đến, ai cũng có chút rụt rè, không dám ngồi bên cạnh anh, vừa khéo, vốn dĩ anh cũng không muốn chào hỏi với các cô.
Các cô ở bên cạnh anh nói về đồ trang điểm, trào lưu thời trang, thỉnh thoảng sẽ bật ra một câu ‘Tớ vẫn thường dùng sản phẩm của họ, dùng tốt cực kỳ luôn, cho nên mới nói, vẫn là hàng nội địa tốt nhất, mấy cái thứ thương hiệu nước ngoài dùng lâu rồi cũng như vậy thôi’.
Hoặc là ‘Có phải là Vương Sùng Nhất của trường Trung học số 3 thích cậu không đấy, tớ thấy cậu ấy đợi cậu ở cổng trường hai buổi tối rồi’.
Lâm Nghiệt vẫn đang xem di động, anh không có hứng thú để nghe xem các cô bàn tán chuyện gì, nhưng các cô cứ như thể sợ anh không nghe thấy mà càng ngày càng to giọng hơn. Tuy rằng tán dóc trong không gian này đúng là chuyện ngu ngốc, nhưng rõ ràng đến gần bên tai đối phương mới có thể đảm bảo thông tin truyền đi không bị sai, các cô càng muốn gân cổ lên nói, có thể thấy được mục đích là gì.
Chung Thành Khê lấy cánh tay đánh Lâm Nghiệt: “Cùng chơi xúc xắc với các cậu ấy đi. Cậu biết chơi không?”
Lâm Nghiệt không muốn ở lại, đứng lên rời đi.
Chung Thành Khê giữ chặt cánh tay anh: “Sao lại đi?” Lâm Nghiệt rút cánh tay ra: “Hít thở không khí.”
Từ trong bóng tối đi ra nhìn thấy không ít người, cứ hai ba người một nhóm, nói chuyện trên trời dưới đất, chủ yếu là thanh niên, trang điểm rất đậm, quần áo mặc trên người rất mát mẻ. Anh đi đến hồ nước ở đối diện, ngồi xổm trên bậc thềm, mới vừa châm điếu thuốc thì bị âm thanh của một chiếc Ferrari Rafa đập vào tai.
Anh nhìn sang thì thấy có một nam một nữ từ trên xe bước xuống, anh không quen người nam nhưng người nữ chính là Dương Thi Hàm của lớp Âm Nhạc.
Hai người không vội vàng vào quán mà đứng ở ven đường âu yếm một lát, vừa hôn vừa ôm. Đến khi Lâm Nghiệt hút xong một điếu thuốc, bên cạnh xe của bọn họ có một chiếc Land Rover chạy đến, anh biết người nam ngồi ở vị trí ghế lái, người nữ ngồi ở ghế phụ có cỡ người tương đương với Dương Thi Hàm.
Người phụ nữ đó kéo cánh tay người đàn ông, đầu dựa vào anh ta, nhìn người đàn ông không vui vẻ mấy nhưng cũng không có đẩy cô ta ra.
Lâm Nghiệt thu hồi tầm mắt, lấy di động ra, tìm một dãy số điện thoại từ lịch sử cuộc gọi, sao chép vào WeChat, tìm kiếm rồi thêm bạn tốt. Đối phương nhanh chóng đồng ý, gửi qua cho anh một dấu chấm hỏi, anh gửi qua hình chụp của hai người kia.
Qua một lát, đối phương gọi WeChat đến.
Lâm Nghiệt nhận nhưng không nói chuyện ngay.
Không nói gì trong nửa phút, đầu bên kia mới nói: “Lâm Nghiệt?” Lâm Nghiệt lại châm một điếu thuốc: “Là tôi.”
Hình Tố nhìn ảnh chụp của Hạ Yến Kỷ và người bạn gái nhỏ của anh ta rồi nhấp vào trang chủ của người đã gửi ảnh cho cô, có hiển thị số điện thoại, cô tìm kiếm trong ghi chép thông tin của bản thân nhưng không tìm thấy gì, lúc muốn từ bỏ thì thấy được dãy số này trong ghi chép lịch sử cuộc gọi.
Dãy số này là cuộc gọi nhỡ, thời gian là buổi tối hôm cô uống say, ngày hôm sau cô không mất trí nhớ, còn nhớ rõ đêm đó đã xảy ra chuyện gì.
Cô đi đến ban công, ngồi trên ghế bện ở đó: “Hình như cậu không hiểu lời tôi nói.”
Lâm Nghiệt rít một hơi thuốc, không nói gì.
Hình Tố lại nói: “Chờ cậu lớn đã rồi lại tìm tôi sau, nói như thế không dễ hiểu à?”
Lâm Nghiệt: “Tôi chỉ nhắc nhở chị một chút thôi.” Hình Tố: “Không có ý gì khác?”
Lâm Nghiệt: “Không có.”
Hình Tố cong môi: “Vậy cậu thấy đấy, chồng của tôi nɠɵạı ŧìиɧ, ngày hôm đó tôi uống rượu chính là vì chuyện này. Vất vả lắm trong lòng tôi mới đè nén được chuyện này xuống mà cậu lại nhắc nhở tôi, không muốn tốt cho tôi à?”
Bàn tay bóp điếu thuốc của Lâm Nghiệt liền dừng lại.
Hình Tố ôm cánh tay, tư thế rất tùy tiện nhưng lời nói lại hèn mọn: “Cậu muốn cười nhạo tôi à? Muốn xem thử tôi thảm hại thế nào?”
Lâm Nghiệt không có ý này: “Không phải.”
Hình Tố giả bộ đáng thương muốn nghiện luôn rồi: “Cái câu nhắc nhở tôi một chút của cậu chẳng lẽ không phải có ý này sao?”
Lâm Nghiệt hút không nổi điếu thuốc này nữa rồi, mà anh lại không phải là người giỏi giải thích, người khác nóng nảy thì anh còn nóng nảy hơn, cũng không quen xin lỗi người khác. Khi tình hình rơi vào thế giằng co thì có hai cô gái đi đến: “Anh bạn, có tiện thêm WeChat không?”
Anh đang phiền, không quan tâm gì hết.
Hai cô gái lại hỏi thêm hai lần cũng không có được trả lời của anh. Với trình độ làm lơ thế này, hai cô gái sỉ diện không nhịn được, ồn ào mở miệng: “Cái người này có cái gì hơn người khác chứ? Thêm WeChat với mày là xem trọng mày đó, biết không? Mày nghĩ con mẹ mày đâu ra chuyện tốt như thế này hả? Chẳng qua là tụi tao thấy mày một mình muốn dẫn mày đi chơi cùng, cái thứ không biết tốt xấu. Con mẹ nó chẳng lẽ tụi tao thiếu mày thì không được chắc? Học sinh nghèo lấy đâu ra tự tin dữ vậy.”
Lâm Nghiệt vẫn không để ý đến người ta, hai cô gái chỉ vào anh: “Được lắm, mày khá đấy.”
Nói xong thì gọi hai người đến đây, nhìn thì có vẻ lớn tuổi hơn Lâm Nghiệt một chút, nhưng cũng là học sinh, có lẽ bốn người là bạn học của nhau. Lâm Nghiệt nói với Hình Tố: “Đợi tôi một chút.” Nói xong cũng không cúp máy mà cứ thế nhét vào trong túi quần.
Hai cậu con trai có uống chút rượu, cả người lộ ra một luồng khí thế ngu ngốc: “Trường nào? Láo như thế, hai chị bé đây không xứng để hỏi WeChat của mày à?”
Lâm Nghiệt nói thật: “Không xứng.”
Hai cô gái đều tái hết mặt mày, lại tiếp tục ồn ào.
Hai cậu con trai đưa tay nói các cô ngừng văng tục, tiếp đó mới nói với Lâm Nghiệt: “Học trường nào? Trung học số 1? Trung học số 3? Tên gì?”
Lâm Nghiệt tiến lên hai bước: “Lên thì lên lẹ, không lên thì cút đi, không rảnh mà phối hợp điều tra hộ khẩu với mày.”
Hai cậu con trai cầm lấy điếu thuốc trên miệng, ném xuống đất rồi dùng chân di tắt đi, vừa ngẩng đầu chợt quăng một bạt tai về phía Lâm Nghiệt: “Con mẹ mày, ai cho mày ngang ngược hả? Cái thứ cho mặt mũi còn không biết xấu hổ.”
Lâm Nghiệt phản ứng nhanh, ngả người về sau tránh đi cái tát của anh ta, đồng thời đưa tay chặn lại rồi nắm lấy cổ tay anh ta, dùng sức tóm chặt, anh ta lập tức cong eo, bị bắt cúi đầu thật thấp trước Lâm Nghiệt. Lâm Nghiệt nắm lấy cơ hội nhấc chân đá vào bụng anh ta, đá đến mức anh ta phải lùi về sau nửa mét, khó khăn lắm đứng thẳng được.
Hai cô gái lập tức rén lại, không dám hó hé.
Một cậu con trai khác thấy thế thì tỉnh rượu một nửa, chỉ dám vươn cổ mắng hai câu nhưng không dám bước đến.
Bọn họ dám lại đây kɧıêυ ҡɧí©ɧ Lâm Nghiệt cũng là vì có tác dụng của cồn, vốn dĩ Lâm Nghiệt không muốn để ý đến nhưng bọn họ cứ lôi thôi không nghỉ, nên anh tiện tay giúp bọn họ tỉnh rượu. Đuổi người đi rồi anh lại lấy điện thoại ra, Hình Tố còn chưa cúp máy, vừa đúng lúc anh đã nghĩ kỹ câu trả lời: “Tôi muốn tìm chị.”
Hình Tố vẫn nghe thấy được tiếng động bên phía anh, anh đột ngột lên tiếng nói chuyện làm cô nhất thời không phản ứng kịp là lời anh nói có ý gì: “Hửm?”
“Không phải chị hỏi tôi là có phải tôi muốn cười nhạo chị, muốn xem thử chị thảm hại biết bao nhiêu sao?” Lâm Nghiệt nói.
Dường như Hình Tố đã biết anh sẽ nói gì tiếp theo nhưng hơi thở vẫn trở nên nhẹ bẫng, nhẹ đến gần như không thể nghe thấy.
“Không phải, là tôi muốn tìm chị.”