Buổi tối Hình Tố từ chối cục Công an, ở nhà chờ một người bạn mua đồ giúp. Hình Tố nhờ cô ấy mua một ít thực phẩm chức năng mang về quê dùng.
Khoảng tám giờ, người cô nhờ mua đồ tới, giúp cô đưa đồ vào huyền quan xong thì mắt nhòm vào trong: “Chồng cô đâu?”
Hình Tố khoanh tay, dựa người vào tủ trưng bày ở huyền quan, tư thế rất tùy ý, giọng điệu cũng thản nhiên: “Vừa vào đã tìm chồng tôi trước?”
Người mua đồ giúp cười: “Cô còn sợ tôi cướp cơ à? Trong mắt chồng cô đều là hình bóng cô, ai cướp của cô được.”
Vẻ mặt Hình Tố vẫn vậy, nghe thấy lời cô ta nói cũng không hề thay đổi: “Ly hôn rồi.”
Người mua đồ giúp sững sờ, tức thì không phản ứng kịp: “Hả?” Hình Tố không nói gì, thái độ đã nói lên hết thảy.
Cô ta tin rồi, trên mặt lộ vẻ ngượng, chỉ muốn chui xuống đất: “Ngại quá, tôi không biết.”
Tình huống khó xử này trôi qua, người mua hộ không nấn ná thêm nữa.
Hình Tố liếc mắt nhìn hai hộp thực phẩm chức năng trên đất, đến chỗ sofa cầm gói thuốc lá lên, sau đó đi tới cạnh cửa sổ rồi mở cửa ra, đốt một điếu thuốc, rít một hơi. Tư thế hút thuốc mà cô thích nhất
là tay trái nâng khuỷu tay phải, tay phải kẹp điếu thuốc. Đó cũng là tư thế Hạ Yến Kỳ thích nhất.
Ngày trước, những lúc như vậy Hạ Yến Kỳ sẽ ôm eo cô, đặt cằm lên vai cô rồi hỏi bao giờ cô cai thuốc, lần nào cô cũng nói: “Khi nào anh bỏ em, khi đó em bỏ thuốc.”
Bây giờ anh ta bỏ cô, sự lệ thuộc vào thuốc lá của cô lại càng ngày càng không thể kiểm soát.
Cô cho rằng hai người bọn họ ít nhất có thể kéo dài đến bảy năm mới xuất hiện rạn nứt, không ngờ tình cảm giữa bọn họ đổi thành thời gian chỉ đáng giá ba năm.
Không hẳn hối hận, chỉ là không tránh khỏi đau lòng, hôn nhân lúc đẹp thì đẹp lắm, nhưng lúc rẻ mạt thì cũng rẻ mạt thật, vốn không để bạn có thời gian phản ứng, một dao cứa vào tim, máu thịt tung tóe, ruột gan đứt từng khúc.
Hút xong một điếu, cô không đóng cửa sổ ngay mà để gió phả vào mặt mình.
Cô cần gió lạnh để giữ cho mình tỉnh táo, mùa xuân sắp đến rồi, dù không tỉnh lại thì cũng không còn gió lạnh như vậy nữa.
Ngày hôm sau, Hình Tố về quê, nơi giáp sát phía nam thành trấn.
Lúc trẻ ông nội Hình Tố buôn bán quần áo, sau đó tích cóp tiền vốn mở một cửa hàng, tiếp đến phát triển thành cửa hàng lớn rồi thành chuỗi cửa hàng, nhiều chuỗi cửa hàng từ từ thành trung tâm mua sắm.
Ông nội sinh ba anh em, cắt ba miếng đất, tự xây ba căn biệt thự cho ba người con của ông.
Ba của Hình Tố là đứa con thứ hai, xưa nay con hai không được cưng chiều, vì thế ở trong gia tộc này, kẻ chẳng ra gì nhất chính là ba của Hình Tố.
Ghé qua thăm nhà cũ, Hình Tố đến nhà ông nội trước, sau đó đến chỗ hai chú chào một tiếng. Đến tối cả gia đình cùng ăn cơm, như thường lệ sóng ngầm trên bàn cơm nhà họ Hình lại bắt đầu nổi lên.
Đầu tiên là châm chọc nhau, sau đó uống chút rượu, uống nhiều rồi lại bắt đầu khoác lác nói chuyện chính trị.
Hình Tố đúng lúc có việc, ôm lấy điện thoại, chẳng nghe bọn họ trò chuyện được mấy câu. Lần này khiến chú Ba không vừa lòng, cầm đũa chỉ vào cô: “Tố Tố, càng ngày cháu càng không biết lễ phép.”
Hình Tố bị gọi tên, ngẩng đầu lên: “Công việc.”
“Công việc của cháu còn quan trọng hơn cả nhà chúng ta có dịp tụ họp sao? Đúng là đứa không hiểu chuyện!” Chú ba không biết cô làm gì, không riêng gì ông ta mà cả nhà ngoại, trừ Hình Tố ra thì chỉ có con trai của bác cả biết, nhưng anh ta lại không có ở đây.
Chú ba uống chút rượu, định bày ra dáng vẻ bề trên, hoàn toàn không màng đến mặt mũi ba của Hình Tố. Ba của cô cũng hèn nhát, cứ nghe như vậy mà chẳng nói đỡ cho con gái câu nào, vì ba không được ông nội yêu thương nên ông cũng không đứng về phía cô.
Mắt thấy tình cảnh Hình Tố sắp trở thành tấm bia để mọi người chỉ trích, con trai của bác cả đi vào, làm lơ mọi người mà chào hỏi Hình Tố trước.
Con trai bác cả chết yểu, đứa trẻ này là con thừa tự đưa từ bên nhà vợ ông ta qua, không có quan hệ huyết thống với nhà họ Hình. Tuy nhiên anh ta là con trai bác cả, người được chiều chuộng nhất, vì thế địa vị anh ta trong gia tộc cũng không thấp.
Hành vi này của anh ta khiến cả đám người hoang mang, ông nội còn ở đây, mấy chú cũng có mặt, sao lại chào hỏi Hình Tố trước tiên?
Bác cả nói anh ta: “Hình Thiên! Không nhìn thấy ông nội con sao?”
Mặc dù tên Hình Thiên này là con thừa tự, nhưng từ nhỏ đến lớn chưa từng chịu chút uất ức nào, trước giờ có gì nói nấy: “Ba, ba nhớ chuyện hai năm trước phía Bắc giao dịch súng ống đạn dược với Ấn Độ, cuối cùng bị nước ta bắt lấy thừa cơ xuất khẩu hai mươi tỷ súng ống đạn dược không?”
Bác cả hiếm khi chú ý loại tin tức này, nhưng chuyện đó quá mức rầm rộ, lúc ấy tin tức phủ sóng mọi mặt trận, muốn không biết cũng khó.
Báo đưa tin lần giao dịch đó nhà buôn súng đạn của quốc gia phía Bắc giam giữ một người đàm phán của nước ta, lý do rất vô sỉ nhưng với pháp luật của bọn họ lại rất hợp lý, cho nên khi đó Bộ Ngoại Giao quốc gia tốn nhiều công sức mà kết quả đạt được cũng chẳng rõ ràng, vẫn không cứu người ra được.
Cuối cùng tầng quản lý của một công ty chế tạo vũ khí Trung Quốc cứng rắn đưa người trở về.
Tin tức không nói người nọ là ai, nhưng có một câu mà cô nói tại hiện trường được người phiên dịch ghi lại, lúc ấy cô nói với “kẻ uy hϊếp” rằng: “Chúng ta có thể thử một chút, mày động đến một người của tao, tao tàn sát một thành phố của mày.”
Người đó chính là Hình Tố.
Hình Thiên làm việc ở Bộ Ngoại Giao, tuy chức vụ của anh ta không cao, không có cơ hội tiếp cận hiện trường, nhưng nghe được tin tức này cũng đủ rồi, đủ khiến cả người anh ta nhiệt huyết sôi trào rất lâu.
Vào loại thời điểm đó, nếu như sai một bước sẽ vạn kiếp bất phục, Hình Tố dùng mạng để chiến đấu, dùng lòng gan dạ và trí tuệ đánh một trận đẹp mắt, cuối cùng giành được hai thắng lợi, trở thành một đoạn giai thoại.
Gia tộc quan trọng thật, nhưng Hình Thiên cho rằng trước mặt Hình Tố thật sự chẳng đáng nhắc tới.
Anh ta nói một nửa, nửa sau vẫn chưa nói, anh ta muốn nói thân phận Hình Tố cho bọn họ nhưng cũng phải tuân thủ kỷ luật, cuối cùng cười một tiếng: “Không sao, chúng ta hẳn nên chú ý nhiều về những chuyện như vậy, chứ không phải là không biết trời cao bao nhiêu, đất rộng bao nhiêu, chỉ biết đóng cửa lại chĩa mũi dùi vào người trong nhà. Chú nói xem đúng không? Chú ba?”
Gương mặt già nua của chú ba đỏ lên.
Ông nội nhìn thấy tình huống này không thể tiếp diễn được, kịp thời kéo dây cương lại: “Được rồi! Tất cả ăn cơm đi!”
Người trong nhà dừng việc buông lời dạy dỗ với Hình Tố, Hình Thiên nghiêng đầu cười với cô.
Hình Tố đã lâu không về, chỉ là cô vẫn lười phản ứng với đám người rảnh rỗi sinh nông nỗi như trước, vội vàng ăn cơm, vội vàng rời khỏi.
Hình Thiên đuổi theo đi ra: “Hình Tố!”
Hình Tố quay đầu lại.
Hình Thiên đuổi theo: “Trò chuyện chút chứ?”
Hình Tố liếc mắt nhìn đồng hồ đeo tay, đã hơn ba giờ rưỡi, dù chạy tới cục Công an cũng không kịp giờ làm việc của bộ phận xuất nhập cảnh, bèn đồng ý.
Ngồi ở quán cà phê, Hình Thiên hỏi Hình Tố: “Về có việc gì sao?” Hình Tố thích cà phê đắng, càng đắng càng tốt: “Làm hộ chiếu.”
Hình Thiên gật đầu: “Anh cũng đã đoán không phải em nhớ nhà. Ba anh với chú ba được ông nội chiều hư, từ nhỏ đã có thói mắt cao hơn đầu, em đừng để bụng bọn họ. Em cũng biết mà, người ở quê đều thuộc kiểu trước mặt người khác thì khép nép, khi về lại ngang ngược với người nhà.”
Hình Tố không muốn nghe những việc như này: “Nói thẳng đi, tìm tôi có chuyện gì, đừng vòng vo.”
Hình Thiên nói: “Em ly hôn rồi?” Hình Tố không chối: “Ừ.”
Hình Thiên còn quan tâm con đường thăng tiến của Hình Tố hơn cả bản thân cô, đây gần như là động lực để anh ta giữ vững tín ngưỡng của mình. Anh ta giống hầu hết những người khác, bản thân không đủ thiên phú, không đủ nỗ lực bèn đặt hy vọng lên trên người người nhà, như thể bọn họ trở nên xuất sắc thì anh ta cũng xuất sắc vậy. Bị hiểu lầm này ảnh hưởng, anh ta quyết tâm không cho phép sự nghiệp của Hình Tố xảy ra bất kì rắc rối gì: “Vậy công việc của em có bị chuyện này...”
Anh ta hỏi như vậy vì biết lúc trước ba của Hạ Yến Kỳ đã tiến cử Hình Tố vào công ty vũ khí Tây Bắc. Ba Hạ Yến Kỳ là thuyền trưởng tàu tuần dương của hạm đội Bắc Hải, quân hàm Đại tá. Hình Tố ở bên Hạ Yến Kỳ cũng là ý của ba anh ta.
Hình Tố nghe hiểu ý anh ta: “Thầy của anh là phó bộ trưởng của bộ Công an, sao anh vẫn mãi là tên lâu la của bộ Ngoại giao vậy?”
Câu này quá tổn thương, Hình Thiên không lên tiếng.
Ý cô muốn nói là cô đạt được thành tựu gì thì quan hệ cũng chỉ được coi là một bước đệm, chính cô mới có vai trò quyết định. Nói cách khác, cô dám ly hôn với Hạ Yến Kỳ tức là không dựa vào nhà họ Hạ bọn họ.
Hai người đã nói chuyện không hợp dù thêm nửa câu cũng là nhiều, bèn giải tán.