Lâm Nghiệt ra khỏi dãy nhà dạy học lại gặp mấy nam sinh, bọn họ vây lấy anh tán dóc một hồi. Nam sinh rất ít khi tụm lại một chỗ tám nhảm, nhưng nếu có drama để hóng thì bọn họ cũng sẽ không bỏ qua.
“Cặp với Hề Đa Đa thật hả?” Có người hỏi anh.
Chung Thành Khê chép miệng cướp lời: “Ơ không đúng, mấy người có chuyện gì thế? Hết chuyện tám rồi phải không? Không thấy người ta mất kiên nhẫn rồi sao?”
Lâm Nghiệt không trả lời, sở dĩ không đáp lại vì sự chú ý của anh đã bị một bóng người ở cổng trường thu hút. Thần sắc của cô có vẻ tốt hơn tối hôm đó, hẳn là chồng cô đã dỗ dành được cô rồi.
Lúc này mấy nam sinh mới chú ý tới tầm nhìn của Lâm Nghiệt, bọn họ cũng đưa mắt nhìn sang đó, nhưng cái mà bọn họ chú ý lại khác với Lâm Nghiệt: “Anh Hải được nha, sao lại có phúc vậy chứ? Nhìn cô gái điện nước đầy đủ kia, ắt hẳn xúc cảm khi sờ lên rất tuyệt.”
Thầy giáo là học bá của một trường đại học danh tiếng, nhưng ngoại hình hết sức bình thường cộng thêm quả đầu hói*, thế nên nên đám học sinh đã lén đặt cho anh ta biệt danh anh Hải.
*Nguyên gốc: 地中海 (Địa Trung Hải): chỉ những người bị hói đầu, tóc ít.
Chung Thành Khê cũng nhìn sang: “Cô đó là ai thế? Cô giáo trường mình hả?”
Bọn họ không biết: “Cô giáo trường mình mà cỡ này thì... mẹ nó, tớ đã đủ điểm Thanh Hoa, Bắc Đại rồi.”
Vài người mồm năm miệng mười trò chuyện, ánh mắt Lâm Nghiệt và Hình Tố giao nhau.
Tám nhảm một hồi rồi cũng giải tán, Chung Thành Khê bá cổ Lâm Nghiệt: “Chúng ta đi chứ? Ăn lẩu cá đi, phiếu giảm giá sinh nhật năm nay của tớ vẫn chưa dùng đến. Nghe nói tặng hai phần cá trê.”
“Cậu tự đi đi. Tớ có việc rồi.” Lâm Nghiệt nói.
Chung Thành Khê nhướng mày: “Cậu thì có việc gì chứ?”
Lâm Nghiệt không nói.
Hình Tố từ chối lời mời của tên thầy giáo, nói chưa được hai câu đã rời khỏi chỗ anh ta.
Ra khỏi trường học, cô lên xe nhưng không đi ngay. Sau một lát, có người lên xe ngồi vào ghế phụ.
Hình Tố lấy gói thuốc lá từ túi xách ra, rút một điếu đặt bên khóe miệng rồi châm thuốc hít một hơi, sau đó ngón tay kẹp điếu thuốc đưa cho người bên cạnh.
Người cạnh cô là Lâm Nghiệt, anh nhận điếu thuốc rồi hút, sẵn tiện hạ kính xe xuống một chút.
Hình Tố nghiêng đầu nhìn anh, sườn mặt tựa như tranh vẽ khiến cô nhướng mày. Hai lần trước sự chú ý của cô bị những mặt khác của anh hấp dẫn nên chưa nhìn kỹ, hóa ra ưu thế lớn nhất của em trai này là vẻ ngoài.
Lâm Nghiệt hút thuốc, không nhìn cô: “Đẹp không?”
Hình Tố: “Đẹp.”
Lâm Nghiệt miết điếu thuốc trên tay, đối mặt với cô: “Cô muốn sao?”
Hình Tố cực kỳ hứng thú với vấn đề này của anh, sờ môi: “Cậu muốn tôi thế nào?”
Lâm Nghiệt nói thật: “Không biết.”
Vậy Hình Tố nắm lấy quyền chủ động, sở trường của cô mà: “Nhiêu tuổi rồi?”
Lâm Nghiệt: “Có quan trọng không?”
Hình Tố nhích lại gần chút, bàn tay vươn tới hộc đựng đồ chỗ cửa xe ghế phụ, tư thế này nhìn từ trước hay sau gì cũng giống như đang ôm lấy anh, mà cảm giác của Lâm Nghiệt cũng không khác là bao. Hơi thở Hình Tố quá gần, miệng cô thoang thoảng mùi thuốc lá giống mùi trong miệng anh.
Hình Tố chỉ muốn lấy cái áo mưa vô tình làm rơi lúc trước ra, sau đó cô bỏ vào túi âu phục ngay trước mặt anh.
Lúc cô ngước mắt nhìn anh lần nữa, trạng thái thả lòng của anh bất giác căng ra vì hành động đột ngột của cô, nhưng anh không muốn cô nhận ra bèn cố gắng che giấu, tuy nhiên khả năng che giấu cũng không điêu luyện gì, đầy rẫy sơ hở.
Hình Tố thích phản ứng của anh, nâng cằm nhìn anh: “Em trai, chị không thích quá nhỏ.”
Lâm Nghiệt cúi đầu liếc nhìn chỗ gồ lên trên người mình, lại nhìn về phía cô.
Hình Tố cười: “Tôi đang nói tuổi.”
Lâm Nghiệt rít một hơi cuối cùng xong nhẹ nhàng nhả ra, khói tản ra trên mặt Hình Tố, chờ đến khi mặt hai người từ rõ ràng đến mơ hồi, rồi lại rõ ràng, anh mới nói: “Cô cứ để tôi ra ngoài như vậy?”
Hình Tố còn mỉm cười, thái độ của cô tựa như đang nắm cả thế giới trong lòng bàn tay, bất kì tình huống gì xảy ra cũng đều có thể xử lý thành thạo, chỉ nghe cô nói: “Cậu ra ngoài thế nào thì mắc mớ gì đến tôi.”
Con người không chịu thua như Lâm Nghiệt, ở trước mặt cô lại ăn thiệt không chỉ một lần, anh không kìm được mà dụi điếu thuốc: “Cô chơi tôi.”
Câu nói gằn giọng mà ra này làm Hình Tố cảm thấy càng ngày càng thích thú, không biết nghĩ gì mà lại lấy đồ tên thầy giáo trả cô để đưa cho anh: “Trưởng thành rồi đến tìm tôi.”
Nói đến đây là đủ hiểu Lâm Nghiệt lại phải tự mình dập lửa, anh lập tức bước xuống xe.
Đợi Hình Tố lái xe đi khỏi, Lâm Nghiệt mới mở túi giấy cô đưa anh ra nhìn, đó là một cái áo ngực viền ren màu đen nửa xuyên thấu, nhìn độ cong này hẳn kích thước cũng không nhỏ. Anh nhớ lại hôm ở 1102 đó, anh nhìn thấy hai hạt đậu nhô lên của cô.
Lâm Nghiệt về tới nhà là gần tám giờ tối, trên bàn cơm có túi vịt quay, gà quay cùng với canh xương sườn, anh nhìn thoáng qua rồi đi tắm trước.
Tắm xong thì bà ngoại đã về, quần hoa xắn ống cao ống thấp, bắp chân quấn một lớp băng gạc dày, mày anh nhíu lại: “Sao vậy ạ?”
Cơn tức của bà ngoại còn chưa tan, anh vừa hỏi bà lập tức chửi: “Mẹ nó thứ chó má mẫu dạ xoa khốn nạn! Nói bà mang mệnh cô quả, khắc chồng khắc con, khỉ mốc! Nhìn mà xem thứ ống cống phun phân, bà khắc chồng con bà ta chưa mà bịa ra mấy tin đồn nhảm này? Sao, chồng bà ta gọi tên bà lúc rúc trong chăn với bà ta à? Hay sao mà bà ta như thể ăn nguyên một hũ tỏi ngâm, chua đến như thế?”
Lâm Nghiệt nghe đã quen, phản ứng bình thản: “Cháu hỏi chân bà bị sao.”
Bà ngoại được anh đỡ ngồi xuống, lúc này mới nói đến chân: “Lúc bà mắng bà ta, vì hơi vội nên té từ trên bậc thang xuống.”
Lâm Nghiệt đoán được, những lần khác cũng đều vì thế mà bị thương: “Vậy bà đúng là đỉnh mà.”
Bà ngoại liếc anh: “Cháu đừng có mà đá xéo bà.”
Lâm Nghiệt liếc mắt nhìn thức ăn trên bàn: “Mấy thứ đó do mẫu dạ xoa khốn nạn mang tới?”
Bà ngoại hừ một tiếng: “Bà ta? Bà ta mà có lòng vậy sao? Là con trai bà ta mua. Bà ngã xuống được con trai bà ta đưa đến bệnh viện, khi về lại mua cho bà vài món, còn có một hộp trứng gà và một hộp sữa bò từ siêu thị nữa.”
Lâm Nghiệt: “Dầu nhiều quá, để cháu nấu một tô mì sợi cho bà.”
Bà ngoại không muốn ăn mì sợi: “Người ta cố ý mua cho bà, bà không ăn sao được?”
Lâm Nghiệt không thèm nghe mấy lời cũ rích đó mà đi nấu mì cho bà.
Bà ngoại nuôi nấng Lâm Nghiệt thành một người giống như bà, cả hai đều có chính kiến của bản thân, khi anh đã muốn làm chuyện gì thì chẳng ai khuyên được. Nhìn thấy anh càng ngày càng giống mình, bà ngoại lại cảm thấy hơi khó chịu.
Cuộc đời kẻ rác rưởi như bà chẳng có thứ gì tốt, anh bị bà ảnh hưởng, nếu sau này anh chịu thiệt thòi thì biết làm sao để anh không bị thất vọng đây?
Lâm Nghiệt nấu mì xong, bưng đến trước mặt bà.
Bà ngoại nhìn tô mì có một quả trứng gà bỗng cảm thấy mắt cay cay: “Nếu ngày nào đó bà ngoại trở thành cục nợ của cháu, cháu cũng đừng bận tâm đến bà.”
Lâm Nghiệt đưa đũa cho bà: “Cháu vô dụng thật, vậy mà lại bị bà kìm lại.”
Lòng bà ngoại ấm áp, bà nắm lấy tay anh, gương mặt già nua nhăn nheo đối diện với anh, khóe miệng nở nụ cười tự hào: “Nói cũng phải, thằng chó nhỏ nhà chúng ta bản lĩnh lớn quá mà!”