Yêu Đương Với Học Sinh Cấp Ba

Chương 6

Đàm Tiếu từ Sở đi tới không trông thấy xe của Hạ Yến Kỷ nên mắng hai câu rồi nhanh chóng đến nhà của Hình Tố.

Hạ Yến Kỷ đã đưa Hình Tố về nhà nhưng vẫn chưa đi mà đang nấu cháo ngô cho cô trong phòng bếp, dùng tạp dề và đi dép của cô. Hoàn toàn không coi mình như người ngoài.

Đàm Tiếu bước vào cũng không nói lời gì tốt đẹp với anh ta: “Hành động này của anh đủ rồi đấy, thầy Hạ.”

“Không ngờ lại có thể gặp cô ở đây, chúng ta cũng phải một thời gian rồi chưa gặp nhỉ?” Hạ Yến Kỷ không cho cô ấy cơ hội đáp lại, nói tiếp: “Tôi thấy cô không thoát thân nổi, Hình Tố lại đang lo lắng. Không giúp cô lần này thì hình như cũng không thích hợp lắm.”

Đàm Tiếu cũng lười phí lời với anh ta: “Nếu như người đã được đưa về rồi thì không làm phiền thầy Hạ chăm sóc nữa, lại để cho cô bạn

gái bé nhỏ phải đợi đến lo lắng. Ở đây có tôi thay anh chăm sóc Tổng giám đốc Tố rồi.”

Hạ Yến Kỷ cũng không miễn cưỡng, tắt bếp cởi tạp dề rồi đi tới hành lang thay giày: “Trong ngăn kéo thứ hai dưới bàn ở phòng ngủ có thuốc giải rượu.”

Đàm Tiếu mở cửa cho anh ta: “Đi thong thả.”

Hạ Yến Kỷ thay xong giày rồi cầm lấy chìa khoá xe, cuối cùng liếc mắt về phía phòng ngủ, không nói câu nào liền rời đi.

Sau khi đóng cửa lại, Đàm Tiếu bắt đầu chửi bới. Lời nói của anh ta có ý gì? Thể hiện anh ta quen thuộc chỗ này ra sao ư? Có tác dụng mẹ gì không? Không phải đã ly hôn, không còn nửa điểm liên quan gì nữa rồi sao? Bây giờ lại biết nói chuyện nhẹ nhàng rồi? Trước đó đã làm những gì?

Tối hôm đó ở Sở cô ấy đã gặp Hạ Yến Kỷ. Khi Hình Tố gọi điện thì cô ấy đang chuẩn bị ra khỏi phòng vệ sinh. Vừa bước ra cửa đã đυ.ng phải Hạ Yến Kỷ và bị anh ta nghe thấy hết. Lúc đó cô ấy đã có một dự cảm không lành rồi.

Sau đó mấy ông chủ tiếp tục sấn tới muốn rót rượu mà cô ấy lại chỉ có một mình nên không thể từ chối được. Quả nhiên đã bị Hạ Yến Kỷ tranh thủ đi trước một bước tới đón Hình Tố.

Cô ấy liếc nhìn đôi dép Hạ Yến Kỷ vừa thay ra, trực tiếp ném thẳng vào thùng rác rồi đặt mua đôi mới cho Hình Tố.

Hình Tố ngủ đến mười giờ sáng hôm sau, Đàm Tiếu vẫn luôn ở cạnh cô. Sáng sớm còn giúp cô dắt chó đi dạo và tưới hoa. Cô mở mắt ra rồi vươn vai, sau đó mới ngồi dậy hỏi Đàm Tiếu: “Cậu không đi làm sao?”

Đàm Tiếu đặt tạp dề xuống, đi tới: “Sếp vô dụng thì tớ đi làm bằng không.”

Hình Tố: “Cậu nghĩ nhiều rồi.”

Đàm Tiếu liếc mắt nhìn cô: “Biết tối qua xảy ra chuyện gì không?”

Hình Tố nghĩ một hồi rồi nhìn cô ấy: “Cậu không đón tớ.”

Đàm Tiếu: “Có nhớ ai đón cậu không?”

Hình Tố: “Hạ Yến Kỷ.”

Đàm Tiếu ngồi xuống ôm lấy hai tay: “May mà hôm qua tớ đến nhanh. Nếu không cậu sẽ bị anh ta ăn thịt mất.”

Hình Tố không muốn nói về Hạ Yến Kỷ, bèn bước xuống giường: “Bàn luận về giá cả xong chưa?”

Nói đến đây Đàm Tiếu bỗng trở nên cao hứng: “Cậu còn không nhìn xem tớ là ai à?”

Hình Tố gật đầu, bước về phía phòng vệ sinh: “Chuyện còn lại cậu có thể liên lạc với lão Lương. Ngày mai tớ sẽ về quê để lấy hộ chiếu.”

Đàm Tiếu đồng ý, hỏi tiếp: “Khi nào quay về?”

Hình Tố ngừng đánh răng, nhìn bản thân trong gương: “Cuối tuần.” Ngày hôm sau, Hề Đa Đa trở lại lớp học.

Mọi chuyện vốn dĩ phải trở lại bình thường nhưng không biết tại sao cả trường bắt đầu truyền nhau rằng cô ấy và Lâm Nghiệt đã qua lại với nhau rất lâu, sau đó Lâm Nghiệt lừa dối cô ấy để thích Dương Thi Hàm, Hề Đa Đa không chịu nổi cú sốc này mới không đi học.

Chung Thành Khê xem ảnh chụp màn hình cuộc thảo luận của bọn họ trong nhiều nhóm khác nhau xong, cảm thấy buồn nôn: “Cậu nói xem bọn họ có phải rảnh quá không? Nghiện tin vịt à?”

Tin đồn của Lâm Nghiệt nhiều không đếm xuể, nên anh không thèm để ý đến nữa.

Trong lòng Chung Thành Khê đầy căm phẫn, không dễ gì mà dừng lại: “Thường nghe nói làng giải trí thật giả lẫn lộn tin đồn vô cùng nhiều, có cái rắm. Rõ ràng là trường học mới là nơi có nhiều nhất. Nhìn xem ngày ngày chỉ biết lấy tin đồn làm thú vui.”

Lâm Nghiệt bắt đầu viết câu hỏi, bên tai tự động chặn những lời vô nghĩa của Chung Thành Khê.

Phòng học lớp Âm Nhạc.

Hề Đa Đa đặt sách ngay ngắn trên bàn rồi cất sách lại vào giá.

Dương Thi Hàm ngồi bên cạnh cầm lấy giá sách của cô ấy, sách lại rơi xuống hết, còn nói: “Đa Đa, cái giá sách này của cậu đáng yêu quá, có thể cho tớ không? Tớ đổi cái này với cậu.”

Nói xong, cậu ta đặt một hộp bút hình thỏ trước mặt Hề Đa Đa.

Đây là cách Dương Thi Hàm biểu hiện lòng tốt, lần nào cũng như vậy. Trước kia Hề Đa Đa mềm lòng nên cho rằng tính cách của cậu ta là như vậy, vô tư trong sáng. EQ tuy không cao nhưng con người lại rất đáng yêu, thế nên vẫn luôn tha thứ cho cậu ta. Bây giờ cô ấy phát hiện, hóa ra tất cả chỉ là vỏ bọc bên ngoài, thật ra tất cả chỉ để nguỵ tạo cho lòng đố kị của cậu ta.

Nếu thật sự là người bạn tốt thì sẽ biết người mà đối phương thích sau khi đăng Weibo công khai chứ?

Hề Đa Đa rất thích Lâm Nghiệt, khi mới tham gia khóa huấn luyện nhập học cô ấy đã thích rồi, nhưng cô ấy từ trước tới nay chưa từng nghĩ đến chuyện ở bên anh. Không chỉ là vì do cô nhát gan, mà là cô không muốn làm lỡ việc học của người ta, không muốn bị ghét bỏ.

Cô ấy thừa nhận, lúc hoạt động tập thể đã không kiểm soát được mà đưa mắt tìm kiếm bóng dáng của Lâm Nghiệt khắp nơi, cũng không thể không vào theo dõi không gian của anh. Nhưng cô ấy không nhịn được, cô ấy chính là thích anh như vậy đấy.

Điều này vốn dĩ không sai. Khi Dương Thi Hàm thông báo với toàn trường, cô ấy không biết phải đối diện với ánh mắt của mọi người như thế nào. Cô ấy luôn cảm thấy ánh mắt họ nhìn mình đều mang ý giễu cợt, vì bản thân cô ấy không thể làm gì hơn.

Sáng hôm qua Dương Thi Hàm còn nhắc lại chuyện này trước mặt Lâm Nghiệt. Khoảnh khắc đó cô ấy vừa thẹn vừa tức, căng thẳng đến mức sắp khóc. Nhưng Dương Thi Hàm lại mang một bộ mặt “Cái này thì có là gì”, không mảy may cảm thấy bản thân sai ở đâu.

Ngay cả khi cậu ta bày tỏ lòng tốt như lúc này. Từ đầu đến cuối đều có cảm giác Dương Thi Hàm chủ động bày tỏ ý tốt là vì nể mặt Hề Đa Đa, và Hề Đa Đa sẽ cảm động đến mức rơi lệ mà làm lành ngay lập tức.

Hề Đa Đa hiểu rõ bản thân không xứng với Lâm Nghiệt, nhưng cô ấy xứng với một người bạn tốt.

Mẹ cô ấy đã từng nói, không nên đi cùng người có tam quan không phù hợp, có thể tạm thời không có xung đột gì, nhưng dưa hái lâu sẽ không ngọt, lâu dần chắc chắn sẽ xảy ra chuyện. Cô ấy tin lần này đã rút ra được kinh nghiệm, bài học này quá đau đớn rồi.

Dương Thi Hàm thấy Hề Đa Đa không quan tâm, miệng mồm lập tức trở nên sắc bén: “Không đến mức này chứ? Đa Đa à, ngày trước cậu có keo kiệt như vậy đâu.”

Hề Đa Đa bị cậu ta làm tổn thương hết lần này tới lần khác đã quá đủ. Trước khi tốt nghiệp, cô ấy muốn xem thử cô nữ sinh này có bao nhiêu bộ mặt. Sự từng trải của cô ấy quá ít, cũng không được lanh lẹ, nên khi bị dọa chỉ muốn nhanh chóng làm giảm đi sự đả kích.

Dương Thi Hàm không còn kiên nhẫn: “Hề Đa Đa, tớ chưa từng thấy một người nào đạo đức giả như cậu, thích Lâm Nghiệt còn dây dưa với Quách Gia Hàng. Vậy mà vẫn còn ở đây làm tiểu bạch thỏ? Đừng giả vờ nữa, tớ đã sớm nhìn ra bộ mặt lẳиɠ ɭơ của cậu rồi, thành thật một chút không tốt hơn sao?”

Lẳиɠ ɭơ? Hề Đa Đa kinh ngạc nhìn cậu ta. Cô ấy chưa từng biết trong mắt Dương Thi Hàm cô ấy lại là một kẻ lẳиɠ ɭơ.

Nếu không phải chuông vào lớp vang lên, thì Hề Đa Đa thật sự muốn hỏi cậu ta xem vì sao lại nói cô ấy lẳиɠ ɭơ. Quách Gia Hàng thích cô ấy thì có liên quan gì? Cô ấy thích Lâm Nghiệt nhưng có đi phô trương ra để gây phiền phức cho người khác không? Cô ấy chỉ là thích một chàng trai trong khoảng thời gian còn đi học, cô ấy biết điều này không đúng, nhưng cũng không thể kháng cự lại. Anh ưu tú như vậy thì làm sao có thể kháng cự được?

Tâm trạng Hề Đa Đa rối bời, bài giảng cũng không thể vào tai nên dứt khoát nằm dài trên bàn. Cả người giống như một quả bóng bị xịt hơi.

Ngay cả khi giáo viên gọi tên cô ấy trả lời câu hỏi, phản ứng của Hề Đa Đa cũng vô cùng chậm chạp, đợi giáo viên gọi đến lần thứ hai mới đứng dậy. Đứng dậy rồi lại phát hiện cô ấy hoàn toàn không nghe thấy câu hỏi, hỏi gì cũng không thể nói.

Giáo viên lườm cô ấy một cái: “Nếu còn không nghe giảng nữa thì đi ra ngoài đứng cho tôi!”

Mặt Hề Đa Đa đỏ bừng lên, cả đầu như vùi xuống mặt bàn.

Dương Thi Hàm lúc này mới trả lời: “Ai mà biết cậu nghĩ gì? Hồn đều đã bay sang lớp Văn Hoá cả rồi.”

Tiếng nói cười râm ran vang lên.

Hề Đa Đa nắm chặt tay, nước mắt rơi lã chã trên mặt bàn.

Thế nhưng giáo viên không hề tiến tới ngăn cản, đợi đến khi tiếng cười của bọn họ dần hết mới vỗ vào bục giảng nói một câu: “Được rồi, cười đùa vài tiếng chắc đã tỉnh rồi đúng không? Chúng ta tiếp tục bài học.”

Cậu ta lấy Hề Đa Đa ra làm trò đùa, để xua tan cơn buồn ngủ của cả lớp.

Hề Đa Đa đột nhiên không muốn đi học nữa.

Đi học có gì hay cơ chứ? Thi đại học thì có gì hay?

Buổi chiều, Hình Tố đến công ty, sau đó đến xưởng quân sự gần công ty nhất để quan sát tiến độ. Thấm thoát đã đến năm rưỡi chiều, cuộc gọi của tên thầy giáo đã kéo cô ra khỏi guồng công việc.

Cô vừa bước ra ngoài vừa nói: “Nói.”

Sau khi để lộ hết khuyết điểm trước mặt Hình Tố, tên thầy giáo thực sự rất xấu hổ, nhưng anh ta không muốn để lại cho cô ấn tượng xấu, cho nên định rủ cô ra ngoài một lần nữa. Một là giải thích bệnh liệt dương của anh ta không phải thường xuyên, có thể là do quá lâu không làm nên xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hy vọng cô lượng thứ. Hai là muốn cùng cô thử lại lần nữa.

Anh ta và Hạ Yến Kỷ là bạn cùng lớp, đều thích Hình Tố. Nhưng Hình Tố lại chọn người đẹp trai hơn là Hạ Yến Kỷ, làm anh ta luôn cảm thấy không phục.

Tuy rằng nói Hạ Yến Kỷ đã đi quá giới hạn, nhưng Hình Tố cũng không hối hận. Bởi vì người kia không chỉ xấu xí mà còn bị liệt dương. Cô lựa chọn với bản năng là một người phụ nữ, chứ không hề màng đến tình cảm.

Chuyện hy sinh bản thân để tạo phúc cho nhân loại, cô chỉ có thể làm một lần trong đời.

Tên thầy giáo ấp úng hồi lâu mới nói: “Đồ của em còn để lại chỗ tôi, tôi mang đến cho em nhé?”

Hình Tố không cho: “Không cần.”

Con đường của tên thầy giáo lập tức bị chặn lại, nhưng cơ hội không phải ngày nào cũng có, anh ta không muốn bỏ lỡ nữa: “Thứ này tôi không vứt đi được. Hay là em gửi địa chỉ cho tôi, tôi gửi đến cho em?”

Dù sao thì cũng phải biết Hình Tố sống ở đâu, Hình Tố nghe vậy liền nói: “Tôi đến lấy.”

Kế hoạch của tên thầy giáo lại bị Hình Tố chặn đứng, không ngừng nói loạn: “Tôi ở trường học, em đến thì gọi cho tôi, tôi ra đón em.”

Hình Tố cúp máy.

Xưởng quân sự cách xa thành phố, từ chỗ của cô còn phải mất hơn hai tiếng đồng hồ mới đến được trường trung học số 6. Đến lúc đó đã là giờ tan học buổi chiều.

Các học sinh lần lượt bước ra ngoài, đi qua cô đều phải ngoái lại nhìn. Cô mặc một bộ vest màu xanh quân đội, bên trong mặc một chiếc áo sơ mi hở cổ, có thể thấp thoáng nhìn thấy nước da trắng ngần bên trong.

Cách ăn mặc của cô ở chỗ làm không có gì sai, nhưng ở trường học lại có chút trái ngược. Tuy trường học không có yêu cầu giáo viên phải ăn mặc như thế nào, nhưng các giáo viên nữ đều ngầm chọn trang phục tối màu, bảo thủ đến mức còn có chút cổ hủ. Dường như chỉ có như vậy thì họ mới là giáo viên đạt chuẩn.

Hình Tố không nhận ra rằng mình đã trở thành tâm điểm chú ý, cô gửi cho thầy giáo một tin nhắn.

Thầy giáo chẳng mấy chốc đã chạy xuống, trên tay còn cầm một túi giấy. Khi nhìn thấy Hình Tố, mặt vừa có chút vui mừng, vừa có chút chột dạ: “Đợi lâu không?”

Hình Tố không trả lời, đưa tay về phía anh ta.

Thầy giáo hơi khựng lại, chậm rãi đặt túi giấy vào tay cô.

Hình Tố cầm đồ định rời đi, đột nhiên ngước mắt lên thấy một bóng người.

Thầy giáo không để ý đến ánh mắt của cô, anh ta vẫn đang nghĩ cách giữ cô lại, bèn ngập ngừng nói: “Nếu đã đến rồi thì tối nay cùng nhau ăn một bữa nhé? Gần trường có vài quán ăn cũng khá ngon.”

Hình Tố nhìn chăm chú bóng dáng ấy.

Thầy giáo thấy cô không vội đi liền cho rằng bản thân diễn kịch hay, lại nói tiếp: “Để tôi đặt bàn, em muốn ăn gì, tôi...”

Anh ta vẫn chưa nói xong, Hình Tố đã ngắt lời: “Kia là ai?”

Thầy giáo lúc này mới chú ý tới ánh mắt của cô không phải trên người mình, anh ta thuận mắt nhìn theo, phát hiện là học sinh chứ không phải là thầy giáo nào. Trong lòng anh ta lúc này mới lắng xuống: “À, Lâm Nghiệt sao? Là một học sinh học ưu tú của trường chúng tôi, chỉ là có chút ngỗ nghịch, bình thường...”

Những lời phía sau Hình Tố đều nghe không lọt tai một chữ.