Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
"Tôi dùng đạo đức nghề nghiệp của bác sĩ để cam đoan, tuyệt đối có tác dụng!" Chủ nhiệm Trương ôn hoà nói với Lâm Kha: "Cô gái, cô có thể cho tôi đơn thuốc không? Tôi là bác sĩ phụ trách của ông ấy!"
Lâm Kha gật đầu, đưa tay nhận lấy giấy bút chủ nhiệm Trương đưa, viết ra đơn thuốc.
Chủ nhiệm Trương nhìn nét chữ phồn thể, lại tin tưởng kiên định, cô gái này khẳng định xuất thân từ nhà đông y nổi tiếng, nếu không làm sao có thể viết ra chữ phồn thể xinh đẹp như vậy!
Chủ nhiệm Trương vui mừng hớn hở rời đi.
Trong phòng bệnh lại rơi vào trạng thái yên tĩnh kỳ lạ.
Một lúc sau, đạo diễn Hứa mới máy móc mở miệng hỏi: "Tôi thật sự có thể sống đến 90 tuổi sao?"
Lâm Kha gật đầu: "Chỉ cần ông uống thuốc đúng giờ dựa theo đơn thuốc tôi nói, ít nhất còn có ba mươi năm số tuổi thọ nữa."
Đạo diễn Hứa cảm thấy mình giống như đang nằm mơ.
Chị Kim cũng cảm giác mình đang nằm mơ, buột miệng hỏi: "Vậy bộ phim này ——?"
"Quay!" Đạo diễn Hứa vung tay lên: "Tiếp tục quay!"
Chị Kim nghe thấy câu này giống như là nghe thấy thứ âm nhạc thần tiên rung động lòng người.
"Cảm ơn đạo diễn Hứa, tôi nhất định sẽ theo dõi sát sao cô ấy quay phim! Vậy chúng tôi không quấy rầy đạo diễn Hứa nghỉ ngơi nữa, chúng tôi về trước đây!"
"Đạo diễn Hứa, sức khỏe của ông tốt hơn chưa?" Không đợi chị Kim và Lâm Kha quay người, sau lưng đã truyền đến giọng nói của Cơ Nam Tu.
Lâm Kha đột nhiên quay đầu, thấy Cơ Nam Tu mang theo lẵng hoa đi vào.
Cơ Nam Tu!
Ngươi lại đυ.ng phải ta rồi!
Cô không cần suy nghĩ, tiến về phía Cơ Nam Tu.
Cô vốn định ra tay, trực tiếp bóp lấy cổ họng Cơ Nam Tu, trực tiếp khóa cổ anh.
Kết quả, cô quên mất, lúc này chị Kim còn đang nắm tay cô.
Tay bị níu lại, chân cô chếch đi nửa phần, cả người lập tức lao vào ngực Cơ Nam Tu, ôm ấp yêu thương một cái.
Một tay Cơ Nam Tu còn mang theo lẵng hoa, tay còn lại vô thức ôm lấy eo Lâm Kha.
Đạo diễn Hứa lắc đầu, người trẻ tuổi a! Tình cảm nồng nhiệt thật!
Lúc này mới mấy ngày không gặp mặt, vậy mà vừa thấy mặt đã củi khô lửa bốc!
Chị Kim thấy cảnh này cũng không nhịn được cảm khái, quả nhiên Lâm Kha yêu ông chủ tha thiết.
Khó trách mỗi ngày cô đều muốn gϊếŧ chết ông chủ!
Yêu đến mức thấu tận xương tủy, không có được thì phải gϊếŧ chết sao?
Hai mắt mê người của Cơ Nam Tu không giấu được ý cười, anh hạ thấp giọng hỏi: "Cô muốn tôi như vậy sao?"
"Đúng vậy, ta muốn ngươi..." Lâm Kha cười lạnh một tiếng, ta muốn ngươi mau đi chết!
Nhưng cô còn chưa nói ra nửa câu sau đã bị chị Kim kéo ra khỏi ngực Cơ Nam Tu: "Cơ tổng anh bận rộn, anh bận rộn tiếp đi. Đạo diễn Hứa, chúng tôi không chậm trễ hai người nữa, chúng tôi về trước đây!"
"Trở về xem kịch bản nhiều vào, tranh thủ đóng xong cảnh quay kia!" Đạo diễn Hứa nói với chị Kim và Lâm Kha với vẻ mặt ôn hoà.
"Vâng vâng vâng." Chị Kim vui mừng hớn hở lôi kéo Lâm Kha còn chưa nói hết lời cũng rời khỏi phòng bệnh.
Đạo diễn Hứa nói với Cơ Nam Tu: "Tuổi trẻ thật tốt a! Tình cảm đều nồng nhiệt như vậy!"
Nhìn thấy Lâm Kha thỉnh thoảng ngoái đầu lại là biết cô quan tâm Cơ Nam Tu như thế nào.
Cơ Nam Tu đặt lẵng hoa lên bàn, vừa cười vừa nói: "Chẳng phải cô ấy khiến ông giận ngất đi sao, sao ông còn để cô ấy tiếp tục quay phim?"
"Đâu có đâu có, tôi bị choáng thôi!" Đạo diễn Hứa mừng khấp khởi trả lời: "Tôi còn có thể sống lâu ba mươi năm đó!"
Cơ Nam Tu lập tức hiếu kỳ: "Đạo diễn Hứa, ông không có sao chứ?"