Tổng Giám Đốc Cuồng Vợ 5000 Tuổi

Chương 21: Đạo diễn Hứa giận ngất xỉu (1)

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Cảnh quay tiếp theo do nam phụ và nữ phụ diễn chung.

Trong biển hoa, nữ phụ trúng mê dược bị nam phụ thân mật.

Nam phụ ngẩng khuôn mặt đầy mỡ, khi định làm chuyện bất chính với nữ phụ đang trúng mê dược thì đột nhiên có một đôi chân từ xa bay tới, đạp trúng mặt nam phụ, khiến hắn bay ra xa mấy mét.

Nếu không phải mặt đất trải cái đệm thật dày, nam phụ không chết cũng tàn tật!

"Lâm Kha!" Giọng nói của đạo diễn Hứa bắt đầu méo mó, ông ta ném mạnh kịch bản xuống mặt đất: "Cô muốn làm gì!"

Lâm Kha đạp bay người đang đứng tại chỗ kiêu ngạo hất đầu: "Dám làm chuyện bất chính ở trên địa bàn của bản tông, coi bản trưởng lão bị mù sao?"

Cô chỉ làm một trường lão tốt, cô có lỗi sao?!

"Mẹ nó..." Đạo diễn Hứa cảm thấy máu trong người mình xông thẳng lên não, mắt tối sầm lại, cả người ngã về phía đằng sau!

"Đạo diễn Hứa!"

"Đạo diễn Hứa!"

"Đạo diễn Hứa té xỉu!"

Những người xung quanh nháo nhác chạy tới, kêu tên đạo diễn Hứa.

Chị Kim cũng cảm thấy trước mắt biến thành màu đen, chị ráng chống đỡ nắm lấy lan can bên người, lúc này mới không ngã xuống.

Chị Kim cảm thấy đời này có lẽ mình không có duyên làm người đại diện.

Ngay lúc này, ở nơi xa chợt lóe lên một tia chớp, chị Kim lập tức nhạy cảm ngẩng đầu nhìn qua, nhưng không thể tìm được ánh sáng kia.

Lâm Kha cũng không ngờ đạo diễn Hứa lại hôn mê, từ trước đến nay cô luôn là người tính tình quang minh lỗi lạc, đương nhiên sẽ không bỏ mặc.

"Tránh hết ra!" Lâm Kha không chút khách khí khua tay, đẩy những người vây xem đi sang một bên.

"Lâm Kha! Cô còn muốn thế nào? Cô khiến đạo diễn Hứa tức ngất đi còn chưa đủ à? Cô muốn làm cho đạo diễn Hứa tức chết mới cam tâm sao?"

Nữ số năm lập tức ngăn Lâm Kha lại, nghiêm nghị chất vấn: "Cô được đạo diễn Hứa đề cử mới được vào đoàn làm phim, cô lại lấy oán báo ân như vậy sao?"

"Im miệng!" Lâm Kha trừng cô ta một chút, ồn ào như thế, làm sao cô kiểm tra thân thể cho đạo diễn Hứa được?

Nữ số năm không nói nên lời.

Lâm Kha hoàn toàn không để ý cô ta, bắt lấy cổ tay đạo diễn Hứa, linh lực theo huyệt lớn lan tràn khắp cơ thể ông ta.

Hừm, thân thể này tàn tạ quá, nhiều kinh mạch hỗn loạn như vậy.

Hả? E là lúc còn trẻ cơ thể này chịu không ít khổ, những vết thương này cũng phải hơn hai mươi năm rồi nhỉ?

Ừm! Tìm được ổ bệnh rồi, thì ra là gan tạng bị tổn hại dẫn đến bệnh thiếu máu.

Chút lòng thành đây!

Lâm Kha truyền linh lực kích cỡ tương đương một cây kim châm cứu tiến vào chỗ bị máu ngăn chặn, chỉ hai ba lượt liền khơi thông, thuận tay khơi thông mấy huyệt đạo xung quanh trái tim.

"Lâm Kha, cô đang làm cái gì vậy! Còn không mau gọi xe cứu thương đi!" Phó đạo diễn chen tới, đưa tay đẩy ngực Lâm Kha một cái.

Nói là đẩy, chẳng qua là chiếm tiện nghi.

Sắc mặt Lâm Kha lập tức xám xịt.

Đang muốn nổi bão, đạo diễn Hứa đã tỉnh lại.

Đạo diễn Hứa vừa mở mắt, liền thấy Lâm Kha đang nắm lấy cổ tay mình bắt mạch.

Vậy mà một số bệnh dữ năm xưa lại khoan khoái rất nhiều.

"Đạo diễn Hứa, ông không sao chứ?" Phó đạo diễn nhìn thấy đạo diễn Hứa tỉnh, lập tức nịnh nọt nói: "Tôi đã gọi xe cứu thương rồi, rất nhanh sẽ đến, ông nên đi bệnh viện kiểm tra thân thể một chút đi!"

Đạo diễn Hứa oán hận giật cổ tay ra khỏi tay Lâm Kha, lúc này mới khoát khoát tay với phó đạo diễn: "Tôi không sao."

Sau đó đạo diễn Hứa liền được mọi người đưa lên xe cứu thương.

"Em bảo chị phải nói tốt cho em thế nào đây? Đó là diễn xuất của em sao? Em cứ xông đi lên!"

Trán Lâm Kha bị chị Kim ấn đau.