Hạnh Phúc Tư Gia Món Ăn

Chương 45: Gia đình mới

Cuối cùng, Tiểu Hứa đã nhận Phòng Thư Lan là mẹ nuôi của mình, và việc này được thực hiện chính thức. Nhưng họ chỉ làm kín đáo trong nhà, vì mọi người vẫn đang tham gia cuộc thi nên không ai công khai ra bên ngoài.

Hôm đó, anh Lục và chị Trình đều đến dùng cơm. Bọn họ là những người làm chứng cho Tiểu Hứa. Ngoài dự đoán của mọi người là bà Cát Lan cũng đến đây, giúp làm chứng cho Phòng Thư Lan.

Khấu Viện Viện vẫn biết rằng bà Cát là người luôn chiếu cố cho mẹ cô. Cô cũng biết rằng mẹ cô và bà Cát rất hợp nhau. Bà Cát vừa nhìn đã thấy là một người rất mạnh mẽ, lợi hại. Tuy nhiên, không nghĩ rằng lúc Phòng Thư Lan nhận con nuôi, bà Cát lại đến để làm chứng cho gia đình mình.

Vào ngày nhận người thân, Phòng Thư Lan vẫn là đa sầu đa cảm trước sau như một. Bà hoàn toàn không thể kìm chế được cảm xúc của mình.

Nhìn thấy Tiểu Hứa, một người con trai lớn như vậy, bà ấy đã rất đau lòng mà khóc.

Nỗi khổ lớn nhất trong cuộc đời của bà là không sinh được con trai, vậy mà từ hôm nay trở đi bà cũng đã có một cậu con trai.

Tiểu Hứa nói "Gọi người một tiếng là mẹ, cả đời này mẹ sẽ là mẹ của con."

"Ừm." Phòng Thư Lan càng khóc nhiều hơn nữa, vừa khóc vừa vỗ vỗ Tiểu Hứa. "Sau này, mẹ sẽ nấu cho con thật nhiều món ăn ngon."

Tiểu Hứa thích nấu ăn, nhưng anh ấy lại càng thích các món ăn do Phòng Thư Lan nấu hơn.

Anh Lục và chị Trình đều biết những chuyện lúc xưa của mẹ con nhà bà Phòng, chị Trình cũng đã từng nhắc đến chuyện đó một lần, sau này chị có thể giúp đỡ nếu Khấu gia có chuyện gì xảy ra.

Nhìn bây giờ mẹ con nhà Phòng chấp nhận Tiểu Hứa, dường như lại càng thuận tiện hơn. Anh Lục nhìn thấy gia đình mới thành lập mà cảm thấy không nói nên lời. Anh ta luôn cảm thấy mọi thứ nên theo chiều ngược lại, phải không? Thằng nhóc Tiểu Hứa sao bây giờ lại bình tĩnh như vậy? Sẽ không vì vui mừng quá mà trở nên ngu ngốc chứ?

Dù thế nào đi nữa, Tiểu Hứa không có gia đình, không nơi nương tựa chỉ có thể dựa vào chính bản thân mình nay đã gặp được mẹ con Khấu Viện Viện. Cũng coi như là một loại duyên phận! Về sau, bọn họ chính là người một nhà. Chỉ có điều, tại sao anh ta lại cảm thấy bà Cát bên kia cũng đang mong đợi gì đó.

Cát Lan dường như cũng rất muốn trở thành mẹ nuôi của Phòng Thư Lan sao? Anh ta cũng muốn trở thành thầy của Khấu Viện Viện! Anh Lục nghĩ đến lại thấy chán nản, chỉ có thể dồn nén tâm trí của mình một lần nữa.

"Alô, anh à? Anh đến đâu rồi? Mẹ đã nấu rất nhiều đồ ăn ngon. Chỉ đợi anh nữa thôi!" Khi Khấu Viện Viện nhận được cuộc gọi, mẹ cô ấy đang nấu ăn, cô ấy ngồi trong phòng khách và xem TV.

Phòng Thư Lan cảm thấy con gái mình rất ngoan nhưng có vẻ tách rời với xã hội. Quách Chí Cường nói rất đúng, không có cô gái trẻ nào hiện nay không dùng Weibo và chơi Douyin. Phòng Thư Lan cũng muốn Khấu Viện Viện nói nhiều hơn về các chủ đề mới và thời trang.

Giọng điệu của Tiểu Hứa rất gấp gáp, giống như là đang chạy. "Viện viện, hôm nay anh không đến được rồi."

"Cái gì? Vì sao vậy?"

"Bệnh viện thông báo cho Anh Lục rằng Chị Trình hình như đã bị tai nạn. Anh Lục đã đi rồi. Anh cũng đang trên đường đến bệnh viện."

"Ừm, anh, anh đừng quá lo lắng. Đó là bệnh viện nào? . . . . . . Ờ ờ. . . . . . Đợi lát nữa em cũng sẽ qua đó."

Khi Khấu Viện Viện đến nơi, Anh Lục và Tiểu Hứa đã đợi bên ngoài phòng cấp cứu, họ đã đợi hơn một giờ. Bình thường anh Lục là người rất nghiêm túc, ít nói, luôn im lặng đứng phía sau mọi người.

Tuy nhiên, vào giờ phút này, sắc mặt của anh Lục trở nên rất khó coi, vẻ mặt có chút thất thần. Anh ta mang trên người khí thế của một loại gió thổi mưa giông trước cơn bão, ngồi trên ghế trong sảnh chờ bệnh viện như một con dã thú bị mắc kẹt.

Thời điểm Khấu Viện Viện đến, anh Lục chỉ ngẩng đầu lên liếc nhìn cô, nhưng anh không nói lời nào, thậm chí còn không có ý chào hỏi, chỉ không ngừng nhìn chằm chằm vào chiếc đồng hồ treo đối diện.

Khấu Viện Viện đưa cho Tiểu Hứa hộp cơm mà cô ấy mang theo. "Mọi chuyện thế nào rồi?"

"Chị Trình bị đưa vào trong đó. Đến giờ vẫn chưa thấy ra." Tiểu Hứa chỉ vào phòng phẫu thuật.

"Anh Lục, anh ăn cái này trước đi."

"Này. Em đừng hỏi đến anh Lục. Anh ấy sẽ không ăn đâu."

Tiểu Hứa lặng lẽ đặt một hộp cơm bên cạnh Anh Lục, và sau đó Khấu Viện Viện đặt thêm vào một chai nước. Anh Lục uống một ít nước, nhưng không hề động đến một chút đồ ăn.

Mặc dù Lục Vũ Trì vẫn đang nhìn đồng hồ, nhưng anh ta không biết thời gian đã trôi qua bao lâu rồi.

Rõ ràng lúc đó là buổi trưa và mặt trời đã lên cao nhất, nhưng Lục Vũ Trì lại cảm thấy ở đây cực kỳ lạnh lẽo. Hành lang dẫn đến phòng phẫu thuật, giống như cái miệng há hốc của quái vật, dường như bất cứ lúc nào cũng có nguy cơ nuốt chửng tính mạng người khác.

Tự xưng mình là nam tử hán, Lục Vũ Trì luôn cho rằng mình sẽ không quan tâm hay sợ sệt bất cứ điều gì. Lúc này đây, anh ta đột nhiên bắt đầu thấy sợ hãi.

Thật khó để diễn tả cảm giác khi nhìn thấy Trình Hồng Dĩnh đang nằm trên vũng máu là như thế nào? Lúc đó, cô ấy nhìn như sắp chết, anh ta cảm giác tim mình như ngừng đập.

"Anh có phải là người nhà của cô ấy không?"

"Phải. Tôi là bạn trai của cô ấy." Anh ta đã nói dối. Anh ta đã muốn thừa nhận điều đó vô số lần, nhưng không thể nói ra, cứ như vậy lại nói điều đó ra một cách dễ dàng.

Sau đó, anh ta rất hỗn loạn, rất nhiều ký ức đã quên đi nhanh chóng được hồi tưởng lại.

"Tên anh là Lục Vũ Trì? Một cái tên thú vị. Anh nấu ăn cũng rất ngon, nhưng tôi sẽ không thua đâu." Trình Hồng Dĩnh, 18 tuổi, xuất hiện trong cuộc sống của anh ấy với một nụ cười xinh đẹp. Trong cuộc thi đó, cuối cùng, cô vẫn thua. Nhưng cô cũng rất có ý chí hẹn gặp anh ở cuộc thi tiếp theo.

"Bố của anh rất hà khắc. Nhưng mà, người bố đó không thèm quan tâm đến đứa con như anh đúng không?" Cô vụng về an ủi anh ta thì bị đánh một cái bạt tai, trên mặt còn in lại dấu tay của anh ta.

Khi đó, anh ta cảm thấy cô rất phiền phức. Rất muốn hỏi lại, cô biết cái gì mà nói? Cô là Đại tiểu thư đang có cuộc sống hạnh phúc. Làm sao cô biết được những đau khổ của anh ta dưới bàn tay của ông bố cay nghiệt kia cơ chứ?