Hạnh Phúc Tư Gia Món Ăn

Chương 26: Người nhà

Phòng Thư Lan sợ hãi. Hoàn toàn không biết phải làm sao. Người này không phải tới đây để đòi nợ đấy chứ?

Tô Vĩnh Dân vừa nhìn thấy cậu thanh niên trẻ thì mặt trắng bệch. Tiến lên phía trước một bước chặn Phòng Thư Lan lại. "Con đang làm cái trò gì vậy?"

Cậu thanh niên như răng trợn mắt nhìn ông ta. "Thế nào, bố muốn đưa bà cô này về nhà sao?"

Đúng lúc vừa bước ra khỏi cửa, Khấu Viện Viện nhìn thấy Phòng Thư Lan bị xã hội đen chặn lại. Cô không quan tâm đến bất cứ điều gì khác liền lao đến bên cạnh Phòng Thư Lan. Đứng chắn phía trước cho Phòng Thư Lan.

Tuy rằng hắn ta cao hơn so với Khấu Viện Viện tận 20 cm nhưng cô hoàn toàn chắc chắn có thể trừng trị được hắn ta.

Tiểu Hứa sau khi đi mua Coca về thì không nhìn thấy cô em gái đâu. Lập tức chạy đến hiện trường, Tiểu Hứa là người chuyên đánh nhau nên trực tiếp đưa Khấu Viện Viện và mẹ của cô ấy ra phía sau.

Anh Lục vừa nhìn thấy Tiểu Hứa và Khấu Viện Viện sắp xảy ra chuyện. Cũng bất chấp không thể cùng nói chuyện phiếm với người bạn cũ nữa. Lập tức chạy qua bên này trợ giúp. Phía sau còn bị người bạn cũ bám theo.

Ngay sau khi người bạn kia chạy đến, cô ta hét vào mặt Tiểu Hứa và anh Lục. "Tôi không cho phép ai được ra tay trước."

". . . . . ." Chàng thanh niên mắt tròn xoe nhìn cô gái đang lườm mình, sau đó lại nhìn anh chàng hung tợn đang giữ cô gái ở phía sau mình, rồi lại nhìn những người vừa đến, là người đàn ông cao to lực lưỡng không dễ gì mà động vào. Và theo sau là một người học thức sẵn sàng gọi 110 bất cứ khi nào.

"Bố, đây là chuyện gì vậy? Hôm nay con được nghỉ và định đón bố sau khi tan làm. Nhân tiện đem bà dì này về nhà cho bố." Thanh niên tóc vàng hếch mũi hồn nhiên cởi kính.

Cậu ta năm nay 20 tuổi, hiện đang là sinh viên một trường đại học có tiếng. Còn có một danh tính khác được che giấu là ca sĩ chính của một ban nhạc ngầm.

Tô Vĩnh Dân nhìn thấy cách ăn mặc của anh ta, đầu tiên hít một hơi thật sâu. Sau đó, mới mở miệng hỏi: "Làm thế nào mà con lại biến mình thành ra thế này? Không phải chúng tôi đã đồng ý rằng con không được phép tạo lỗ trên cơ thể của mình sao?"

"Cái này là giả." Chàng thanh niên liền tháo khuyên mũi ra. "Chuyện đã hứa với bố, con sẽ luôn ghi nhớ. Nói cho bố biết một tin tốt, ban nhạc của con đã tìm được một địa điểm. Từ nay, vào mỗi tối thứ 4 và thứ 6, con sẽ đi hát. Chỉ là ông chủ quán bar muốn con trông phải thật ngầu một chút."

Nhìn bộ dạng của anh chàng đó cũng rất tốt. Khi anh ta không nói chuyện cùng với Tô Vĩnh Dân, người khác nhìn vào sẽ thấy đây là một người rất ngang ngược. Nhưng khi anh ta mở miệng nói chuyện với Tô Vĩnh Dân, anh ta lập tức biến thành chàng sinh niên năm hai đại học vui tính.

Tô Vĩnh Dân đối với đứa con này thật sự là hết cách. Ông ấy cũng không biết có phải vì nó từ nhỏ đã không có mẹ hay không. Con của ông ấy đã trưởng thành với tính cách như vậy. Chỉ là ông ấy đã quyết định ủng hộ ước mơ của con trai mình từ rất lâu rồi, sẽ không lập tức dội gáo nước lạnh vào người nó được.

Tô Vĩnh Dân bất đắc dĩ giới thiệu với Phòng Thư Lan và con gái bà cùng những “người bạn” đang ở đó. "Thư lan, đây là con trai tôi. Nó đang muốn trở thành ca sĩ. Nó đến để đón tôi tan làm."

"Ồ. Con trai anh giỏi thật." Phòng Thư Lan cũng không biết tiếp theo nên nói như nào. Ngược lại anh chàng kia đang nhìn bà và cười toe toét trông rất vui vẻ.

Sau khi chào hỏi, Tô Vĩnh Dân trực tiếp kéo cậu con trai và rời đi. Vừa đi vừa quay đầu lại nhìn Phòng Thư Lan.

"Cô ơi, để bố cháu đưa cô về nhé? Cháu sẽ lái xe."

"Không, không cần đâu." Phòng Thư Lan thực sự không biết làm thế nào để đối phó với một thanh niên tiên phong như vậy.

Chuyện còn chưa kết thúc, khi gần đến cửa xe, chàng thanh niên còn nhịn không được quay đầu lại hô to một câu. "Bố cháu vẫn còn độc thân đấy."

". . . . . ."

Tô Vĩnh Dân bị con trai ông làm cho ngạt thở. Ông đột nhiên cảm thấy xấu hổ, dùng tay đánh mạnh vào người con trai ông một cái.

Tuy nhiên, con trai của ông là một người cao to, leo lên xe mà không hề cảm thấy đau hay ngứa ngáy tí nào. Nhưng Tô Vĩnh Dân đã kịp liếc nhìn Phòng Thư Lan một cái, vẻ mặt ngượng ngùng rồi theo lên xe.

Qua một hồi lâu, Khấu Viện Viện lúc này mới lấy lại tinh thần.

"Hóa ra anh ta không phải đến để gây rắc rối!" Tiểu Hứa không nhịn được mở miệng nói.

"Vâng, đó là con trai của chú Tô. Anh ta muốn làm ca sĩ." Khấu Viện Viện tiếp lời. Sau đó, cô ấy liền nhìn về phía Phòng Thư Lan. Dường như cảm nhận được không khí giữa mẹ và chú Tô có chút gì đó không đúng.

"Con nhìn mẹ chằm chằm làm gì vậy?" Phòng Thư Lan không kìm được mà vỗ về khuôn mặt tròn trĩnh của Khấu Viện Viện. "Con cũng suôn sẻ lọt vào Top 30 chứ?"

"Đó là điều đương nhiên. Con bây giờ rất tự tin vào bản thân mình." Khấu Viện Viện vừa nói vừa cười. Khi cười cô ấy nheo nheo mắt lại trông rất đáng yêu.

Tiểu Hứa lúc này mới phát hiện mình đang đứng quá lên phía trên, theo bản năng đã lụi lại vài bước.

Ở trường cấp 2, anh ấy đã cứu một cô gái dễ thương khỏi một đám học sinh hư, còn bị đánh vào đầu. Không lâu sau, mẹ của cô gái đến tìm anh ta. Hy vọng anh ta không đưa con gái mình vào con đường hư hỏng.

"Tôi không muốn cậu hủy hoại tương lai của con gái tôi!" Người mẹ đó nói thẳng với tiểu Hứa.

Sau này, tiểu Hứa cũng không còn để ý đến cô gái kia nữa. Mặc dù sau khi cô gái kia vào đại học vẫn tiếp tục viết thư cho anh ta.

Không có một bà mẹ nào lại muốn cho con gái mình đi chơi với một người như Tiểu Hứa. Tất cả những người làm cha làm mẹ đều sợ con mình hư hỏng vì anh ta. Đây là điều mà những người khác áp đặt lên Tiểu Hứa.

Phòng Thư Lan cũng đã nhìn thấy Tiểu Hứa. Tiểu Hứa lo lắng, da đầu nóng ran lên chờ đợi người mẹ phán xét mình.

Tuy nhiên, Phòng Thư Lan lại nở một nụ cười đặc biệt dịu dàng với cậu bé ngang ngược này.

"Cậu là Tiểu Hứa à? Viện Viện ở nhà hay nhắc đến cậu. Nó nói, cậu đã giúp đỡ nó rất nhiều. Cả anh Lục cũng dạy nó biết nhiều thứ. Nếu không phải các cậu tình nguyện cùng một nhóm với Viện Viện, thì con bé đã không thể lọt vào Top30 được! Viện Viện nấu ăn còn rất kém dở."

Phòng Thư Lan là người khoan dung và dịu dàng. Nụ cười của bà xuất phát từ nội tâm và đầy lòng nhân ái. Bà ấy không dễ dàng đánh giá phẩm chất của ai đó qua vẻ bề ngoài của họ. Viện Viện của bà cũng từng vì lý do gia đình, đã trải qua một thời gian phá phách như vậy.

Tiểu Hứa đột nhiên cảm thấy thẹn thùng. Anh ấy vò đầu bứt tóc. "Đâu có? Cô Phòng, chính Viện Viện mới là người đã giúp đỡ cháu rất nhiều. Chính vì chúng cháu đã ở trong cùng một nhóm vơi nhau nên mới có thể vượt qua một cách suôn sẻ. "

Tiểu Hứa nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Phòng Thư Lan và Khấu Viện Viện, chợt cảm thấy trở nên vui vẻ hơn hẳn.