Hạnh Phúc Tư Gia Món Ăn

Chương 24: Người rời đi

Tất cả mọi người bắt đầu im lặng, cẩn thận hoàn thành công việc của mỗi người.

Tuy nhiên khi không còn ai khác, bà Cát đã nắm lấy tay Phòng Thư Lan.

"Thư Lan chuyện ly hôn không phải lỗi của cô nên không cần phải cảm thấy tội lỗi. Cũng không cần phải nghĩ rằng ly hôn là thua kém bất cứ ai khác. Không phải cô đã rất cố gắng làm việc sao? Vậy thì cứ tự tin mà ngẩng cao đầu. Ai trêu chọc cô, cô cứ việc đánh trả."

". . . . . ." Phòng Thư Lan nhớ lại một số sự kiện gần đây, sau đó nhớ lại những chuyện trước và sau khi ly hôn, bà bỗng cảm thấy bất lực và sầu não. Việc bà ly hôn chẳng lẽ là sai sao? Ly hôn chẳng lẽ là một dấu vết in đậm khó phai? Như thể bà là một người phụ nữ thất bại. Ngay cả người đàn ông của mình cũng không thể nhìn được.

Sau khi bước chân vào xã hội, bà ấy gặp một số người bạn tốt sẽ giúp đỡ bà ấy, giới thiệu công việc cho bà ấy, an ủi và động viên bà ấy. Nhưng cũng gặp được những người luôn nhe nanh múa vuốt giống như Mễ Nhu vậy, chuyên môn dẫm đạp lên vết thương của bà.

Mễ Nhu và những người này đã ép bức tạo thành một vòng tròn xung quanh bà, đưa hành vi của bà ra phán quyết và xét xử. Tuy nhiên, bọn họ có quyền gì mà muốn thẩm vấn và định tội cho bà?

Cho đến khi bà Cát duỗi ngón tay ra lau nước mắt, Phòng Thư Lan mới đột ngột tỉnh lại.

Bà Cát dịu dàng nhìn Phòng Thư Lan. " Trong cánh rừng có tất cả vô số loài chim, và trong đó có một số loài chim rất rẻ mạt. Họ có thể nói bất cứ điều gì họ thích. Cô sống không phải vì chúng."

Phòng Thư Lan hít mạnh một hơi, sau đó đột nhiên giơ nắm đấm lên. "Tôi đã tự nhủ lòng mình từ lâu lắm rồi, đời này, tôi nên vì con gái mà sống một cuộc sống tốt đẹp hơn. Tôi muốn nuôi dạy con gái tôi một cách tốt nhất."

Bà Cát không nhịn được cười khi nhìn thấy vẻ ngoài tràn đầy sức sống của Phòng Thư Lan.

"Đúng, cô chắc chắn sẽ làm được. Không có trở ngại nào mà người ta không thể vượt qua trong cuộc sống. Tôi cũng từng cố gắng làm việc vì con trai tôi. Bây giờ, con trai tôi đã lớn, và nó là niềm tự hào nhất của tôi."

"Viện Viện nhà tôi cũng rất tuyệt vời. Viện Viện sau khi lớn lên cũng sẽ trở thành một cô con gái đáng tự hào của tôi." Phòng Thư Lan nói một cách tự tin.

"Đúng, tôi tin cô."

Một tuần nữa trôi qua. Xoay một vòng, thậm chí các thí sinh còn chưa kịp thở, nháy mắt đã lại chuẩn bị bước vào cuộc thi. Vào ngày cuối tuần, Tô Vĩnh Dân trực tiếp thông báo rằng có hai thí sinh đã bị loại.

Đây là 2 anh chàng fan trung thành nhất của Mễ Nhu. Họ quá chú tâm vào việc giúp đỡ Mễ Nhu mà bỏ bê công việc của bản thân nên đã mắc sai lầm.

Các giám khảo trực tiếp đánh giá bọn họ không thể đảm đương tốt công việc của mình nên đã loại thẳng.

Tô Vĩnh Dân cũng thực nghiêm khắc nói với những người xung quang Mễ Nhu. "Đây là nơi dành cho những đầu bếp tài năng, là một cuộc thi đấu, cạnh tranh, không phải là chỗ dành cho các thần tượng. Nếu ai đó không thể đối mặt với vị trí của họ một cách chính xác, giám khảo sẽ cho họ sớm rời đi để đến nơi mà họ nên đến."

Tới tuần thứ hai, khi chỉ còn lại 18 thí sinh, tất cả đều trở nên khá im ắng. Bên cạnh Mễ Nhu vẫn còn 16 người trẻ tuổi, nhưng biểu hiện của mọi người đã trở nên nghiêm túc hơn. Kể từ hôm nay, bọn họ đều hoàn thành công việc của mình trước rồi mới có thể giúp đỡ Mễ Nhu.

Lại một ngày cuối tuần nữa, có thêm hai người bên nhóm Mễ Nhu bị loại.

Lần này ban giám khảo cho rằng, nền tảng cơ bản của bọn họ không được tốt lắm. Không thể đảm nhiệm được công việc đầu bếp.

Cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng ban giám khảo đặc biệt giống như thích loại trừ những thành viên trụ cột trong nhóm Mễ Nhu.

Tuần thứ ba, Mễ Nhu bất ngờ xuất hiện trong số các ứng cử viên bị loại. Giám khảo chính thậm chí còn nói thẳng "Tôi không nghĩ rằng bạn phù hợp để làm một đầu bếp."

Ngay sau đó Mễ Nhu, một người trong nhóm của cô và cô gái tên Tiểu Bạch là những người có khả năng bị loại khỏi cuộc thi.

Tiểu Bạch là người bị loại đầu tiên. Trước khi rời đi, cô ôm chặt lấy Phòng Thư Lan.

"Thư Lan, chị đã dạy tôi rất nhiều điều! Chị nhất định sẽ có cơ hội đi tiếp. Tôi hy vọng sẽ được nhìn thấy chị nấu ăn ở trên TV."

Phòng Thư Lan đa sầu đa cảm hai mắt đỏ hoe. Sau đó các thí sinh cùng ôm chặt lấy nhau. Mọi người cùng chúc phúc cho Tiểu Bạch, chúc cô sau này công việc được thuận lợi hơn. Qủa thật, những người là nhân viên đang đi làm như Tiểu Bạch đến tham gia cuộc thi này bằng cách nhân cơ hội được nghỉ phép hàng năm. Hai ngày nay, cô ấy cũng đang đắn đo không biết có nên tiếp tục xin nghỉ phép hay không?

Bây giờ cũng không cần phải tiếp tục do dự nữa. Ngày mai cô ấy vẫn sẽ là người nhân viên tốt cần cù chịu khó trong công việc.

Hiện chỉ còn lại hai người không ai muốn rời đi. Mễ Nhu và người hâm mộ của cô ta đứng trên sân khấu, khuôn mặt tái xanh.

Tô Vĩnh Dân đột nhiên hỏi: "Hai người có suy nghĩ gì về nhau? Có điều gì muốn nói không?"

Trên thực tế, cuộc thi này đối với Mễ Nhu mà nói, căn bản là cô ta đã đến không đúng chỗ. Mục đích của cô ta cũng không phải vì 100 vạn tiền thưởng kia. Đối với cô ta đây là công việc đầu tiên. Cô ta nhất định phải lọt vào Top 30 để giành được suất chiếu trên truyền hình. Gần như ngay từ đầu, mục tiêu của người đại diện cho cô ta đặt ra là lọt vào Top 10.

Mễ Nhu thực sự không hề thích phòng bếp đầy khói và dầu mỡ. Nhưng trong số những người ở đây, cô ta xem như là người duy nhất đã được đào tạo qua chuyên ngành. Cô ta dù có thế nào cũng không ngờ được rằng, hiện tại người được đào tạo bài bản như cô ta lại đang có nguy cơ rời đi sớm? Hơn nữa, có khả năng cao sẽ bị loại ngay bây giờ.

Nghĩ đến đây, Mễ Nhu đứng im tại chỗ toát mồ hôi lạnh. Cô ta không thể không bắt đầu dùng ánh mắt chuyên nghiệp của mình để bắt bẻ người hâm mộ trung thành bên cạnh mình được.

"Kỹ năng dùng dao của anh ta chỉ ở mức trung bình, tôi không biết làm thế nào mà anh ta vượt qua được vòng bán kết?" Vị thí sinh này đã từng nhiều lần không tiếc mà giúp đỡ Mễ Nhu phần dùng dao sơ chế các nguyên liệu của món ăn, nhưng giờ đây lại trở thành lý do khiến anh ta bị chỉ trích.

"Món ăn lần này của anh ta cũng rất tệ. Nhân tiện, có vẻ như anh ta đã cho quá nhiều nước tương vào. Cách bài trí cũng rất khó xem."

Mỗi một lời nhận xét cô ta nói ra, khuôn mặt của người kia ngày càng biến sắc hơn.

Cho đến khi Tô Vĩnh Dân hỏi chàng sinh viên đại học 20 tuổi. "Bạn không có gì muốn nói sao?"

Anh ta rất lâu sau mới ngẩng đầu lên.

"Tôi chợt suy nghĩ lại rất nhiều. Tôi thực sự thích nấu ăn, thật sự rất thích nó. Tuy nhiên, một vài ngày trước, tôi dường như đã quên mất mục đích đến với cuộc thi này. Tôi đã không trân trọng cơ hội này để học hỏi tốt về nghề đầu bếp. Đột nhiên tôi cảm thấy mình thật kém cỏi. Tôi sẽ trả giá cho sự buông thả của bản thân mình. Vì vậy, lần này tôi sẽ ra đi. Nhưng mà, sang năm tôi sẽ lại đến tham gia cuộc thi này. Đến lúc đó, mục tiêu của tôi nhất định sẽ là quán quân, đó là danh hiệu Đầu Bếp Vàng, mà không phải là cái gì khác."

Chàng sinh viên vừa nói xong liền lại ra biển tên của mình rồi rời đi. Khi anh ta rời đi, hầu như tất cả các thí sinh đều vỗ tay khen ngợi anh. Thậm chí có người còn nói: "Chàng trai cố lên, sang năm quay lại giành chức quán quân!"

Chỉ có Mễ Nhu thất thần đứng ở đó, hoàn toàn không biết phải làm sao.

Vậy xem như cô ta đã thông qua rồi sao?

Tác giả có lời: Mẹ của Viện Viện càng ngày càng dũng cảm, sau đó càng trở nên mạnh mẽ hơn. Chỉ cần từng bước một để trở thành một người mẹ tuyệt vời.