Hạnh Phúc Tư Gia Món Ăn

Chương 2: Biến hóa

Khấu Viện Viện đứng ở góc phố nhìn chằm chằm những người mặc quần đùi áo cộc. Một số cô gái mặc quần đùi váy ngắn để lộ ngực và đùi. Dù có nhìn bao nhiêu lần, Khấu Viện Viện cũng không thể chấp nhận được những bộ trang phục như thế. Khấu Viện Viện lắc đầu, đi qua cầu từng bước chân bình thản, hướng về phía trung tâm thương mại Hoa Mỹ đối diện.

Dù bị người khác cho là kỳ dị, cô vẫn trước sau như một thong dong tự tại, bình tĩnh như thường. Giống như là cô đã từng trải qua vô số lần tình huống như thế. Cô tin rằng dù thế giới có thay đổi, cô cũng có thể nguôi ngoai mọi nỗi buồn.

Thế nhưng, mặc dù đã chuẩn bị tâm lý, Khấu Viện Viện vẫn còn sửng sốt trước hình ảnh phản chiếu bởi những tấm kính của trung tâm thương mại Hoa Mỹ. Giống như phản ứng của những người đi đường, cô cũng không thể tiếp nhận hình dáng kỳ quặc như vậy. Vì vậy, vừa xuất viện, việc đầu tiên mà cô làm là chạy ra ngoài chỉnh sửa lại mái tóc của mình.

Ngay khi nhà tạo mẫu tóc đang thở dài, vừa nhìn thấy khấu Viện Viện, anh ta lập tức nở một nụ cười dịu dàng nói:

"Khấu tiểu muội, lại đổi kiểu tóc nữa à?"

Khấu Viện Viện là khách hàng VIP của tiệm tóc Banana. Cô rất thích những anh thợ cắt tóc đẹp trai trong tiệm, vừa làm xong đã nhận được một tấm thẻ vàng. Cô bình thường cũng rất vui vẻ với các anh thợ làm tóc ở đây. Cô rất thích được các anh chăm sóc như cô em gái nhỏ và rất thích trò chuyện với họ.

Đáng tiếc, cô gái nổi loạn Khấu Viện Viện quá đam mê việc theo đuổi các thần tượng. Các ngôi sao để kiểu tóc như thế nào, màu gì, cô cũng để y như vậy. Hoàn toàn không để ý đến khuôn mặt bầu bĩnh của cô không thích hợp với kiểu đầu rơm một chút nào. Anh thợ có khuyên cô như thế nào, cô cũng đều không nghe. Cuối cùng, anh ta không còn cách nào khác là phải sửa lại mái tóc theo yêu cầu của cô.

Những người thợ trong tiệm nhìn thấy Khấu Viện Viện đều e dè. Cuối cùng, một người nhẫn tâm gọi anh thợ cắt tóc mới đến của tiệm để tiếp đón cô . Nhưng mà, yêu cầu của Khấu Viện Viện đột nhiên thay đổi.

"Nhuộm cho em màu đen nhé". Anh ta nhìn chằm chằm vào bộ tóc màu vàng gợn sóng kinh ngạc nhìn Khấu Viện Viện. Lần trước Khấu Viện Viện chính miệng nói với bọn họ, màu đen quê mùa, màu đen quá lố, một chút cũng không phù hợp với tuổi trẻ của cô ấy. Hôm nay sao lại đột nhiên đổi giọng rồi.

"Không thể thay đổi sang màu khác sao?"

"Em chỉ muốn màu đen." Khấu Viện Viện sợ lộ ra sơ hở, liền nói mấy câu mà bản thân thường hay nói:"Thần tượng của mình nhuộm tóc đen đẹp trai quá."

"..."

Nhìn sắc mặt của các anh trai trở lại bình thường, Khấu Viện Viện cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Cô luôn phải làm quen với cuộc sống của Khấu Viện Viện, cũng phải liên lạc với người thân và bạn bè của Khấu Viện Viện. Cho dù có nhớ lại, cô vẫn còn quá nhiều thứ chưa quen. Đến tiệm làm tóc chỉ mới là khởi đầu.

Sau khi nhuộm tóc đen, Khấu Viện Viện cũng yên tâm hơn. Cô nhìn vào gương sờ lên tóc, rồi tháo kính râm ra, ngay cả việc mặc đồ thể thao dài tay, dường như cũng không

quá xa lạ. Đương nhiên sau khi tóc dài ra, chắc trông sẽ ổn hơn.

Khấu Viện Viện hài lòng rời khỏi tiệm làm tóc, ngâm nga một bài hát, bước từng bước ung dung đi về nhà.

Không ngờ ngay khi cô về đến nhà mở cửa ra, đã nhìn thấy một người phụ nữ trẻ với khuôn mặt dữ dằn đang đè Phòng Thư Lan xuống đất mà đánh.

"Phòng Thư Lan, bà già không biết xấu hổ! Khấu Thiên Thành đã sớm không còn yêu bà rồi, bà còn không chịu ly hôn. Bà cho rằng giả vờ đáng thương có thể duy trì được mãi sao? Nói cho bà biết, con của tôi gần hai tuổi rồi. Cũng bởi vì bà cứ níu kéo mãi không buông, thậm chí nó còn chưa có tên trong hộ khẩu. Khóc, bà chỉ biết khóc thôi. Khấu Thiên Thành đi công tác rồi. Cái đồ tiện nhân nhà bà có khóc đến mù cũng chẳng có người đàn ông nào đau lòng." Thái Vân Đình vừa mắng mỏ vừa nắm cổ Phòng Thư Lan.

Cô ta khó chịu với Phòng Thư Lan chỉ biết sướt mướt, bộ dạng tội nghiệp. Nhìn xem bà ấy đã bao nhiêu tuổi rồi, còn khóc lóc như một đứa trẻ. Trông thật ngán ngẩm.

Nếu như Phòng Thư Lan có chút lòng tự trọng thì đã sớm ly hôn Khấu Thiên Thành từ lâu rồi.

Nhưng hết lần này tới lần khác Phòng Thư Lan tỏ ra đáng thương. Mỗi lần bà khóc, Khấu Thiên Thành đều sẽ mềm lòng.

Đến nay, con trai của Thái Vân Đình đã chào đời. Nhưng cô ta lại không thể trở thành vợ chính thức. Lấy tư cách là một tiểu tam để tranh giành, thật là nhục nhã.

Thái Vân Đình thật ra chưa đến 20 tuổi, nhưng cô ta từ lâu đã không còn bóng dáng của thiếu nữ.

Cô ta mặc bộ trang phục sang trọng, đeo vào đồ trang sức đắt tiền, trang điểm xinh đẹp, ăn mặc đúng như là một phu nhân giàu có. Tuy nhiên, ngay khi vừa ra tay, cô ta đã lộ bản chất là loại người hung dữ, cho dù có mười Phòng Thư Lan cô cũng đều đánh thắng được.

Khi Thái Vân Đình 17 tuổi, người cha cờ bạc của cô muốn gả cô cho một lão già độc thân 40 tuổi. Thái Vân Đình quỳ xuống cầu xin người chị họ giúp cô trốn khỏi vùng quê hẻo lánh, hứa sẽ thay đổi vận mệnh của mình.

Cô ta yên bình trải qua hai năm, từng bước một từ cô nàng rửa bát thuê trở thành bà chủ thứ hai của nhà hàng lớn. Quá trình này giống như là một cuốn sách giáo khoa lịch sử kể về tiểu tam nghịch tập. Lúc ban đầu thì hiểu chuyện dịu dàng ngoan ngoãn, đến bây giờ thì kiêu căng, ngang tàn, ức hϊếp vợ cả. Sau này khi Thái Vân Đình hạ sinh thành công một cậu con trai cho Khấu Thiên Thành, cô ta lập tức trở mặt. Thậm chí đến tận nhà lăng mạ và đánh đập người vợ cả.

Khiến cho trông như vợ cả Phòng Thư Lan mới chính là tiểu tam không thể lộ mặt ra ngoài .

###

Khấu Viện Viện vừa nhìn thấy Thái Vân Đình đánh mẹ cô, tức giận đỏ cả mắt. Cô vô thức cầm chiếc bình nhỏ cổ dài màu xanh trắng đặt trước cửa ném về phía Thái Vân Đình. Chiếc bình tựa như phi tiêu, lao thẳng vào mặt Thái Vân Đình. Lực ném còn rất mạnh. Đập vào khiến cho Thái Vân Đình đang bóp cổ Phòng Thư Lan mà suýt ngất.

Sau khi Khấu Viện Viện ném cái bình, tiến hai ba bước, nắm lấy Thái Vân Đình ném xuống đất.

Thái Vân Đình bị Khấu Viện Viện cắt ngang trong cơn nóng giận. Cái mông của cô ta đau buốt như vỡ thành tám mảnh.

Thái Vân Đình vốn không hề sợ Khấu Viện Viện. Đã nửa năm nay, Thái Vân Đình không ít lần phát sinh xung đột với Khấu Viện Viện. Mỗi lần gặp nhau trên đường phố hai người đều túm lấy nhau.

Khấu Viện Viện và mẹ cô hoàn toàn không giống nhau. Ở chỗ tính cách nóng nảy, chỉ vậy thôi. Bình thường đánh nhau với Thái Vân Đình, mặc dù rất hung hăng. Nhưng thực tế cô không ít lần bị thiệt thòi, bị Thái Vân Đình bắt nạt rất thê thảm.

Lần này thì tốt rồi, Khấu Viện Viện căn bản không cần cãi vã với cô ta. Trực tiếp ném thẳng vào mặt. Thái Vân Đình vừa sờ vào mặt mình thấy chảy máu rồi. Cái khuôn mặt của cô ta bị hủy hoại, cô ta sẽ không để yên cho Khấu Viện Viện.

"Khấu Viện Viện, nha đầu chết tiệt, mày muốn chết à!" Thái Vân Đình buông lời thô tục, kɧıêυ ҡɧí©ɧ Khấu Viện Viện.

Đáng tiếc, lần này Khấu Viện Viện không thèm liếc nhìn cô ta, trực tiếp đỡ Phòng Thư Lan đến ghế sô pha.

"Thái Vân Đình, nếu cô còn dám bắt nạt mẹ tôi, đừng trách tôi phải đánh cô!"

Khấu Viện Viện không mất bình tĩnh như trước đây, trực tiếp xông vào đánh Thái Vân Đình. Mà là đứng ở một bên, từ trên cao nhìn xuống Thái Vân Đình. Giống như những thủ đoạn của Thái Vân Đình trước kia, mặc kệ la lối om sòm, hay là đánh lộn cũng vậy, cô đều không để trong mắt. Lần này, Khấu Viện Viện vẫn còn giơ cao đánh khẽ với Thái Vân Đình, một khi thật sự ra tay, cô có rất nhiều cách để Thái Vân Đình thấy khó chịu.

Lúc Khấu Viện Viện nói chuyện, giọng rất bình tĩnh. Không giống như trước kia là một đứa trẻ vụng về nóng vội. Cô đang rất tỉnh táo, một chút tức giận cũng không có. Thế nhưng, ánh mắt của cô như đang ẩn chứa một con dao, bất cứ lúc nào cũng có thể lấy ra đâm Thái Vân Đình một nhát.

Thái Vân Đình đột nhiên phát hiện ra Khấu Viện Viện đã sửa lại mái tóc, giống như một người hoàn toàn khác .

Trong những trận ẩu đả rối ren, Khấu Viện Viện dường như đột nhiên thay đổi, trưởng thành hơn.

Lần đầu tiên Thái Vân Đình phát hiện ra rằng, Khấu Viện Viện có đôi mắt to với ánh mắt sắc bén, quả thật rất giống với Khấu Thiên Thành lúc lạnh lùng từ chối cô.