Sau khi thu dọn xong cái hố nhỏ vừa mới đào đó một lượt, cuối cùng cô cũng ngồi lên cái ghế trong sân nghỉ ngơi.
Cầm quạt hương bồ phe phẩy.
Thời tiết thật sự rất nóng nhưng không phải quá oi bức.
Nếu trời oi bức còn có thể mưa. Vị trí địa lý nơi này ở sâu trong đất liền nên rất ít khi có trời mưa.
“Buổi tối mọi người muốn ăn gì nào?”
Thẩm Luyện đã lau mặt mũi sạch sẽ.
“Con muốn ăn lạnh, không muốn ăn đồ nóng đâu.”
An Dạng suy nghĩ một chút, đúng lúc có thể trộn một ít lương bì để ăn.
“Được thôi, vậy hôm nay mẹ sẽ làm lương bì cho các con ăn.”
Thẩm Đồ vừa mới rửa mặt xong.
Đã nghe được lời An Dạng vừa nói.
Cậu không tiếp tục lau mặt nữa mà đi qua hỏi lại.
“Cái gì cơ ạ, gì ạ, bì gì mẹ?”
An Dạng ném cái quạt hương bồ lên trên ghế.
“Con đoán đi?”
Nói xong liền đi về phía phòng bếp.
Thẩm Đồ cảm thấy mẹ của cậu nhóc đã thay đổi rồi.
“Anh, vừa rồi mẹ mới nói là món gì vậy anh?”
Vừa nói còn vừa hít sâu một hơi.
Thẩm Luyện hoàn toàn không nghe rõ An Dạng nói gì, cộng thêm cậu nhóc cũng chưa từng được ăn món này lần nào nên cũng không suy đoán ra được là gì.
“Em đoán đi?”
Thẩm Đồ đành bó tay gục khuôn mặt nhỏ xuống, sau đó chạy vào phòng bếp xem, dù sao cũng sẽ được ăn, nhìn trước một chút cũng chẳng sao.
An Dạng dùng luôn một cục bột mì mà không cần phải ủ, dùng phương pháp thủ công nhất là lấy một chậu nước, sau đó cho cục bột vào bắt đầu rửa.
Cục bột mì được rửa rất mạnh, mặt trên đã bắt đầu xuất hiện những cái lỗ nhỏ là gần như đã hoàn thành.
Sau đó để riêng chỗ nước vừa rửa xong sang một bên, còn lại chỗ tinh bột được lắng đọng xuống dưới nước này chính nguyên liệu để làm lương bì.
Mở bếp lò ra sau đó đốt lửa dưới đáy nồi, đặt tinh bột mì vào trong nồi rồi bắt đầu chưng lên.
Tinh bột mì nhất định phải được chưng cẩn thận.
Lúc Thẩm Các vừa trở về, nước bột mì còn chưa lắng xuống hết.
Anh đã tập luyện suốt cả buổi trưa nay nên đã sớm thấy đói bụng.
“Hôm nay ăn gì đây nào?”
Thẩm Đồ lặng lẽ chạy tới.
“Mì gì ấy ạ? Mẹ con bảo phải đoán, cha đoán thử xem.”
Thẩm Các cởi mũ xuống.
An Dạng ở trong phòng bếp đang lấy tinh bột mì vừa được chưng xong ra, đầu tiên cắt thành từng khối sau đó đặt sang một bên.
Thẩm Các đã được đi qua nhiều nơi rồi.
Vậy nên anh chỉ cần liếc mắt một cái liền có thể nhìn ra.
“Lương bì sao, món này được đấy, cũng đã nhiều năm rồi tôi chưa được ăn lại.”
An Dạng gật gật đầu.
“Đúng lúc anh đã trở lại rồi cũng không được thư thả đâu, đến nhà chính thay nước trên bếp lò sau đó đun sôi lên đi.”
Cô vừa mới kiểm tra nước tinh bột đã lắng được nhiều rồi.
Thẩm Các cũng không nhàn rỗi mà quay đầu đi làm việc ngay.
An Dạng đổ lớp nước trong ở trên cùng đi sau đó để ráo nước.
Tiếp theo tìm một cái chậu nhôm rất mỏng.
Lau khô đi rồi cầm cái muỗng khuấy chỗ tinh bột vừa mới lắng đọng ở dưới nước lên một lần nữa, thấy đã sền sệt lại rồi mới coi như đã xong.
An Dạng bưng chậu đến nhà chính, xem Thẩm Các đổ nước.
“Chỉ đổ một chút thôi là được.”
Thẩm Các đổ nửa gáo nước, lửa bếp lò cháy lớn vô cùng.
An Dạng đứng đợi một lúc, chờ đến khi nước đã sôi liền để chậu nhỏ vào trong, đầu tiên đun nóng lên.
Sau đó đảo vào một muỗng nhỏ nước tinh bột rồi khuấy khuấy đều lên.
Bởi vì nước tinh bột vừa ít lại mỏng.
Phía dưới là lửa cùng hơi nước bốc nghi ngút, chẳng mấy chốc đã có thể chưng chín tinh bột.
An Dạng lại lấy cái chậu nhỏ được lót vải ra rồi bỏ vào trong bồn nước lạnh, nhẹ nhàng nhúng xuống một chút, như vậy càng dễ lấy lương bì ra.
Thẩm Các ở bên kia cầm mâm liền đỡ lấy.
Lương bì vừa được chưng xong thật sự rất lạnh.
Mấy đứa nhỏ xem đến phát ngốc.
Thẩm Luyện cảm thấy trông chẳng khác nào như đang làm ảo thuật.
“Cái, cái này có thể ăn được ạ?”
Thẩm Các cảm thấy con trai mình đúng thật là không có mắt nhìn chút nào.
“Mẹ con tốn bao nhiêu công sức như vậy, con cảm thấy ăn có ngon không hả?”
Sau khi Thẩm Đồ nghe được liền ở bên cạnh kéo cánh tay của Thẩm Luyện.
“Lát nữa nếu anh không thích ăn thì cứ bỏ hết sang bát của em nhá, em thích ăn.”
Thẩm Luyện cảm thán một tiếng.
“Không có gì là em không thích nhỉ?”
Cả nhà đều nở nụ cười.