Dân làng ở đây đều biết chuyện này nên cũng chẳng có gì phải giấu giếm.
Hơn nữa, trong chợ không thiếu thứ gì, đa số khách hàng đều là người trong quân khu.
“Bà nội cháu đang bị bệnh nên rất cần tiền. Chỗ cá này cháu lấy cô hai đồng.”
An Dạng còn chưa kịp cất lời.
Vương Tú Tịnh đã mở miệng trước.
“Cháu định làm sư tử ngoạm con mồi hả? Một cân thịt heo thì mới đáng giá bằng ấy tiền. Tưởng thịt cá cũng giống như thịt heo sao?”
Đồng chí nhỏ cũng biết là mình nói quá.
“Vậy thì một đồng rưỡi, ít hơn cháu không bán.”
Ngữ điệu vô cùng quật cường.
An Dạng nhìn cậu bé bằng ánh mắt bất đắc dĩ.
“Dù sao thì cháu cũng phải cho cô xem cá đã chứ.”
Đồng chí nhỏ nhấc cái nắp đậy ra, đưa tới trước mặt An Dạng.
An Dạng lại nhìn cậu bé.
“Bà nội cháu bị bệnh gì thế?”
Đồng chí nhỏ không hiểu tại sao An Dạng lại hỏi như vậy?
Nhưng vẫn trả lời đúng sự thật.
“Bác sĩ trong làng bảo bà bị sốt, kêu cháu đưa bà lên huyện khám, ông ấy nói chi phí ít nhất là 1 đồng.”
An Dạng không hỏi cha mẹ cậu bé đâu, bởi vì nếu có cách khác thì cậu đã không làm như vậy.
“Đây là 2 đồng, cháu giữ lại 1 đồng làm tiền dự phòng. Dựa theo giá cả trên thị trường thì một cân cá giá 3 xu, ba cân cá này của cháu là 9 xu. Cô cho cháu nợ một đồng mốt, khi nào có tiền nhớ trả cô.”
Đồng chí nhỏ đầu tiên là trợn tròn hai mắt, sau đó mới cầm lấy tiền.
“Được ạ, cháu hứa sẽ trả lại. Cô tên là gì thế?”
An Dạng trả lời tên của mình.
“Khi nào có tiền cháu cứ tới quân khu tìm cô. Nhưng không được đi ăn trộm đâu đấy, cũng không được lội xuống sông lớn nữa, rất nguy hiểm, nhớ chưa?”
Cá của cậu nhóc này chắc chắn là được bắt dưới sông.
Con sông kia chảy xuyên quốc gia, khởi nguồn từ phía Tây Nam, chảy qua rất nhiều tỉnh thành, quân khu của Thẩm Các nằm gần bờ sông.
Nhưng dòng sông này rất nguy hiểm, cậu bé có thể an toàn lên bờ đúng là không dễ dàng.
Lần này cô đang muốn dạy cậu, có nhiều bán nhiều có ít bán ít, cho dù thiếu thốn cũng không được thét giá lung tung.
Đồng chí nhỏ gật đầu.
“Cháu tên là Vệ Diên, nhà ở thôn Vệ Gia, nhất định cháu sẽ trả lại tiền cho cô.”
An Dạng ‘ừ’ một tiếng, bỏ cá vào trong giỏ của mình.
“Vệ Diên, cô sẽ chờ cháu.”
Vương Tú Tịnh biết An Dạng là người tốt bụng, nhưng sao có thể tặng người lạ một đồng mốt chứ?!
Số tiền đó bằng nửa ngày lương của Thẩm Các đấy.
“Nếu cậu nhóc đó không trả lại tiền cho chị thì sao?”
An Dạng mỉm cười.
“Không sao cả, một đồng mốt đấy coi như là tiền mua một bài học. Thực ra cũng tốt mà, ít nhất chúng ta còn có một con cá. Nhiều người dù có tiền cũng chưa chắc đã mua được, đúng không nào? Chưa kể con cá này vẫn còn rất tươi.”
Thực ra cô rất thích Vệ Diên, đặc biệt là ánh mắt quật cường của đứa nhỏ này. Nếu được chỉ dạy đúng cách, chắc chắn sẽ không thể xem thường.
An Dạng và Vương Tú Tịnh xách theo túi lớn túi nhỏ về nhà.
Có điều, hai cô đã bị rám nắng không nhẹ.
Dù gì cũng đã tiếp xúc trực tiếp dưới ánh nắng mặt trời suốt cả buổi.
Đi một đoạn lại nghỉ một lát.
Về đến nhà cũng đã 12 giờ.
Thẩm Luyện vội vàng bưng nước sôi để nguội cho An Dạng rửa tay.
Thêm cả khăn lông ướt nữa.
“Cô lau mặt đi.”
An Dạng nhận lấy, rửa tay lau mặt.
Thẩm Đồ đưa cho An Dạng quả cà chua mát lạnh được ngâm trong chậu nước.
“Mẹ vất vả rồi, thật ra con không ăn thịt cũng được mà.”
Tuy cậu là một đứa trẻ ham ăn, nhưng thấy mẹ phải chịu nóng bức như vậy, cậu nhóc vẫn rất đau lòng.
An Dạng nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Thẩm Đồ.
"Ôi chao, mẹ nói này, đúng y như bà nội nói cái miệng nhỏ của con khi nói chuyện sao lại giống như bôi mật vậy."
Thẩm Đồ hi hi nở nụ cười.
Thẩm Dư cùng Thẩm Kỳ thì đã qua bên kia xem gà con, gà con vẫn là đáng yêu nhất.
An Dạng sau khi nghỉ ngơi xong liền đem con cá lấy ra.
Trời đứng bóng, đã qua giờ cơm trưa.
"Các con đã ăn cơm trưa hay chưa?"
Thẩm Đồ ngay lập tức đi theo An Dạng, An Dạng đi một bước cậu nhóc cũng đi theo một bước.
"Dạ, cha mua cơm ở căn tin, ăn không ngon."
Nói xong còn bĩu cái miệng nhỏ.
Thẩm Dư cùng Thẩm Kỳ hai đứa không sợ phơi nắng đến hỏng đầu, một đám vẫn như cũ ngồi chồm hổm ở nơi đó nhìn gà con.
An Dạng đem cá thả vào trong thau, lại đem gà con cùng ngỗng con xách đến nơi râm mát rồi lấy ít đồ ăn để bên cạnh chúng.
Tiếp đó lấy ra một đồng.