“Chị dâu, chị đang đọc sách gì thế?”
An Dạng cũng chẳng giấu giếm.
“Tôi nhờ Thẩm Các mượn hộ mấy quyển sách gieo trồng nông nghiệp.”
Vương Tú Tịnh quên cả việc khâu đế giày trong tay.
“Chị dâu, chị, chị thực sự biết chữ sao?”
An Dạng thản nhiên gật đầu.
“Tôi chỉ tuỳ tiện xem qua thôi.”
Vương Tú Tịnh lập tức mở to hai mắt, cô cảm thấy hình tượng của An Dạng trong đầu mình dường như đã được phóng đại lên rất nhiều.
Mới trưa nay còn nói chị dâu không biết chữ.
Ngay bây giờ liền phát hiện ra người ta có thể đọc sách.
“Chị dâu, chị thật khiêm tốn. Quyển sách này dày như vậy, sao có thể nói là xem qua được chứ.”
Lúc này An Dạng mới nhận ra, cô quên mất…
Đa số người dân ở thời đại này đều không biết chữ.
Gấp sách lại.
“Tôi cũng chỉ có thể đọc mấy quyển sách về nông nghiệp thôi. Tay nghề đóng đế giày của cô thật tốt, tôi cũng muốn chuẩn bị cho tụi nhỏ mấy đôi giày, chúng ta cùng nhau làm nhé.”
Vương Tú Tịnh lập tức đồng ý.
An Dạng đứng lên cất sách vào nhà chính, sau đó lấy rổ kim chỉ ra, mấy ngày nay ở nhà cô cũng đã chuẩn bị sẵn một ít vải, vốn định đóng vài đôi giày, nhưng vẫn chưa bắt đầu.
Có ký ức của nguyên chủ, việc này chắc cũng không khó.
Cả buổi chiều, hai người ngồi trong sân vừa trò chuyện vừa đóng giày.
Hơn 5 giờ chiều.
Mấy anh em kéo nhau về với những khuôn mặt lem luốc.
Thẩm Luyện vừa về đến nhà liền chạy đi rửa tay.
Thẩm Dư và Phương Kỳ cũng đi theo.
Nhưng Thẩm Đồ lại rẽ sang một bên.
“Mẹ, khi nào chúng ta có thể ăn đùi gà lớn?”
Cậu nhóc chạy nhảy suốt buổi chiều, bây giờ cảm thấy đói bụng là điều đương nhiên.
An Dạng ngẫm lại, mấy ngày nay thằng nhóc này đều hỏi như vậy.
“Ngày mai nhé, chúng ta sẽ mời ông bà sang ăn cùng, được không?”
Thẩm Đồ vui sướиɠ hét ầm lên, chạy đi khoe anh em.
An Dạng nhìn về phía mấy đứa trẻ đang rửa mặt.
“Thẩm Luyện, con trông chừng các em nhé, đừng để quần áo bị ướt, nhớ chưa?”
Thẩm Luyện ngoan ngoãn vâng lời.
Sau đó liền ‘quản lý’ các em.
Vương Tú Tịnh biết Thẩm Luyện tuy chỉ là một đứa trẻ nhưng tính cách thì không hề đơn giản.
Cậu nhóc rất nghe lời An Dạng.
Thực sự giống một gia đình hoà thuận.
Bữa tối An Dạng chiên một đĩa sủi cảo đã gói từ trưa, cũng phải đến mười mấy cái, mỗi người có thể ăn hai, ba cái.
Nấu cháo bột ngô, thêm một đĩa mỳ xào bắp cải và một đĩa rau trộn miến.
Thẩm Các về đến nhà vừa kịp giờ ăn tối.
Hết giờ làm là có thể về nhà ăn cơm mà không cần phải tới nhà ăn quân khu.
Về đến nhà, bữa tối đã được chuẩn bị xong xuôi. Anh bỏ mũ xuống, sau đó nhìn những món ăn trên mặt bàn.
“Bữa tối nay đúng là không tồi.”
Nói xong liền đi rửa tay.
Thẩm Đồ nhìn sủi cảo trên bàn, vốn dĩ định duỗi tay ra bốc trộm, có lẽ cũng phải ăn được ba cái.
Nhưng lại sợ lát nữa cha quay lại, sẽ phát hiện đồ ăn bị thiếu.
An Dạng thấy cái miệng nhỏ nhắn của cậu dẩu lên, liền biết thằng bé này đang suy nghĩ điều gì, có điều cô cũng không vạch trần.
“Cháo của anh còn ở trong nồi, anh tự lấy nhé.”
Thẩm Các lau khô tay, đi vào bếp múc một chén cháo.
An Dạng nấu cháo bột ngô siêu ngon.
Mấy đứa trẻ con đều cắm đầu cắm cổ vào ăn uống.
An Dạng nói với Thẩm Các về kế hoạch ngày mai của mình.
Thẩm Các cảm thấy suy nghĩ của cô thật chu toàn.
“Được, trưa mai tan làm tôi và Tư lệnh Trần sẽ cùng nhau về nhà. Em chưa từng gặp ông ấy đúng không?”
An Dạng khẽ gật đầu.
Theo đạo lý thì An Dạng phải diện kiến người lớn ngay khi kết hôn với Thẩm Các, nhưng cô mới chỉ tới đây được mấy hôm, còn chưa biết rõ tình hình trong nhà ngoài ngõ, hơn nữa cũng chẳng tìm được thứ gì có thể làm quà ra mắt, cho nên đến bây giờ cô vẫn chưa biết mặt ‘cha chồng’.
Thẩm Các nói xong mới phát hiện ra Thẩm Đồ đang không vui.
“Con làm sao vậy, sao không ăn cháo mà cứ nhìn cái đĩa trống trơn kia làm gì?”
Thẩm Luyện ở bên cạnh cười một tiếng.
“Cha, cha nói xem vừa nãy cái đĩa này đựng món gì?”
Thẩm Các thở dài một tiếng.
“Đựng sủi cảo chiên, sau đó thì sao?”
Thẩm Luyện nhướng mày.
“Cha còn chưa hiểu sao?”