Bán sách là một người đàn ông khá lớn tuổi, buôn bán ở một góc khuất, xung quanh cũng chẳng mấy ai nói chuyện với ông ta.
An Dạng cất sách cẩn thận. Vương Tú Tịnh nhanh chóng kéo cô đi chỗ khác.
“Ông ta vốn là địa chủ, tuy nhiên lại bị địa chủ khác lật đổ. Mặc dù chính quyền không ban hành lệnh cấm gì, nhưng mọi người vẫn không dám công khai nói chuyện với ông ta.”
An Dạng quay đầu lại nhìn người kia.
Mấy năm nay xem ra cũng không đến nỗi.
Ít nhất ông ta cũng không ỷ lại, suốt ngày lê la ăn xin khắp các góc phố, như vậy sau này sẽ rất khổ sở.
“Về thôi, cô còn muốn mua gì nữa không?”
Vương Tú Tịnh lắc đầu.
Lúc này hai người mới cùng nhau trở về.
“Miếng thịt chị mua được tươi ngon thật đấy, chắc chắn là rất nhiều người muốn mua. Mấy năm nay xưởng chế biến thịt cung ứng không nhiều, rất khó để tranh được thịt ngon. Hơn nữa, quân khu đang có chính sách ưu tiên người dân, nên tôi càng lười đi xếp hàng.”
An Dạng cũng rất hài lòng về miếng thịt này.
Xem như thắng lợi trở về.
Khi về đến quân khu, có mấy bà thím đang ngồi đóng giày cùng nhau, bọn họ nhìn thấy An Dạng và Vương Tú Tịnh.
Các bà ấy biết Vương Tú Tịnh, nhưng chưa từng gặp An Dạng.
Tuy nhiên, nghĩ đến việc dạo gần đây Vương Tú Tịnh thường xuyên lui tới nhà họ Thẩm, cũng có thể đoán ra người này là ai.
Thím cả chào hỏi Vương Tú Tịnh, nhưng hai mắt lại liếc sang đánh giá An Dạng.
“Ôi chao, đây là vợ của doanh trưởng Thẩm sao, mua nhiều đồ quá nhỉ, chắc chắn mấy anh em Thẩm Luyện sướиɠ điên lên rồi.”
“Đúng vậy, nhưng chắc cũng tiêu không ít tiền đâu nhỉ? Không sao, doanh trưởng Thẩm có thể kiếm tiền mà.”
……
Vẫn có người bàn luận tiếp, nhưng ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy (thường xuyên gặp mặt).
Cho nên cũng chẳng dám nói gì nhiều, ngoại trừ chủ đề trên.
An Dạng hào phóng chào hỏi mọi người.
Vương Tú Tịnh ở bên cạnh cũng cười theo.
Đang chuẩn bị xoay người rời đi thì trước mắt xuất hiện khuôn mặt lo lắng của dì Trần.
Dì Trần đang đi tới nhà ông Trịnh.
Tình cờ gặp An Dạng, liền thở dài một tiếng.
“Con về rồi đấy à, đúng lúc quá, mau theo dì tới nhà chú Trịnh của con, Thẩm Luyện đã dẫn theo mấy đứa em qua đó quấy rối.”
An Dạng mơ hồ ‘dạ’ một tiếng, nói thật ra, chú Trịnh này cô cũng chẳng biết là ai?
Vương Tú Tịnh thấy cô có việc, cũng không dám chậm trễ, định về nhà trước.
Ai ngờ dì Trần lại gấp gáp kéo cô lại.
“Tú Tịnh, cháu cũng đi cùng đi, Tiểu Lộ nhà cháu cũng ở đó.”
Vương Tú Tịnh nghe thấy con mình cũng có mặt, trong lòng rơi ‘lộp bộp’ một cái.
“Dì, chúng ta mau tới đó đi.”
Bên kia, một bà thím đang đóng giày cũng đứng lên.
Đi tới trước mặt dì Trần.
“Chị dâu, tới nhà tôi làm gì?”
An Dạng nhìn bà thím này, chính là người vừa mới nói Thẩm Các có thể kiếm tiền.
Lúc nãy dì Trần quá sốt ruột, không chú ý đến tình hình xung quanh.
Bây giờ bà mới nhìn ra.
“Ai u, sao bà còn ở đây, chuyện rất phức tạp, mau về nhà rồi nói.”
An Dạng còn chưa kịp cất đồ đã bị kéo tới nhà ông Trịnh.
Trên đường, dì Trần và bà thím kia đi đằng trước.
Cô và Vương Tú Tịnh đi theo phía sau.
“Đây là thím Trịnh, còn chú Trịnh là chủ nhiệm quân khu của chúng ta.”
Nói đến đây, cô bỗng nhiên đè thấp giọng.
“Ngày trước, con gái bà ấy luôn nói là thích doanh trưởng Thẩm, một lòng một dạ muốn gả cho doanh trưởng Thẩm. Nhưng ngay từ đầu, doanh trưởng Thẩm đã dứt khoát cự tuyệt, sau đó anh ấy nhận nuôi mấy anh em Thẩm Luyện. Nhà họ Trịnh thấy vậy liền không muốn tác hợp nữa, nhưng nghe nói Trịnh Thu vẫn chưa từ bỏ ý định. Lần này thật sự không biết đã xảy ra chuyện gì.”
Vẻ mặt An Dạng vô cảm khi nghe xong chuyện bát quái này.
Suy cho cùng… tai hoạ vẫn là do Thẩm Các dẫn tới.
Cô cầm sợi dây buộc hai chân con gà lại.
Vương Tú Tịnh thấy An Dạng chẳng có chút phản ứng nào.
Còn tưởng rằng cô đã bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
“Con gà này có nặng lắm không? Để tôi xách cùng cho.”
An Dạng kiên định lắc đầu.
Thịt gà sao có thể nặng chứ.
Không hề nặng chút nào.
“Không cần đâu, chúng ta tới đó xem đã xảy ra chuyện gì.”
Nghe cô nói như vậy, tâm tư của Vương Tú Tịnh cũng lập tức bị dời đi.
Nhất định là tụi nhỏ đã gặp rắc rối.
Chưa nói được mấy câu đã tới nơi.