Thẩm Các vừa đun nước xong thì mấy đứa trẻ con cũng dắt nhau về.
Phương Kỳ theo chân các anh đi ra ngoài chơi một chuyến, tuy mặt mũi đều lấm lem nhưng trông rất vui vẻ.
Thẩm Luyện bước vào nhà chính vẫn còn khuơ khuơ cây súng gỗ nhỏ trên tay mình.
Trên mặt còn có một vết sẹo, nhìn như mới xuất hiện.
Lúc đầu Thẩm Các không chú ý tới con trai, nhưng vừa quay lại thì nhìn thấy ống quần của cậu nhóc rách tả tơi, chẳng cần đoán cũng biết chắc chắn là thằng nhóc này vừa đi đánh nhau về, cho nên mới bị rách quần.
“Thẩm Luyện, nghiêm.”
Thẩm Luyện ‘được’ cha gọi, lập tức liền đứng thẳng, mỗi lần nghe thấy lời này nhất định là không có chuyện gì tốt, cậu nhóc bĩu môi.
“Cha, con không phạm sai lầm.”
Khuôn mặt của Thẩm Các rất nghiêm túc.
“Con lại đi đánh nhau đúng không? Vì sao ống quần lại rách?”
Thẩm Luyện cúi đầu, bây giờ cậu nhóc mới phát hiện ra.
“Không phải con cố ý, là Vu Tiểu Lộ động thủ trước.”
Thẩm Các chỉ vào góc tường.
“Vẫn quy tắc cũ, tự giác thực hiện.”
Thẩm Luyện quật cường hừ một tiếng.
Đi tới và quay mặt vào tường để sám hối.
An Dạng vừa từ trong buồng đi ra, cô đang thu dọn nhà cửa, chuẩn bị chăn gối.
Vừa bước tới liền nhìn thấy Thẩm Luyện đang bị phạt đứng ở góc tường.
Ba anh em Thẩm Đồ đứng một bên nhìn chằm chằm anh cả bị phạt.
Thẩm Đồ nhìn thấy An Dạng đi ra.
“Mẹ, mẹ cứu anh cả đi, anh ấy không cố ý, là Vu Tiểu Lộ bắt nạt tụi con trước, còn mắng em út là con riêng của dượng, cho nên anh cả mới đánh lại.”
An Dạng kéo tay Thẩm Đồ, ngồi xuống bên cạnh.
“Doanh trưởng Thẩm, tôi cảm thấy chúng ta nên hỏi nguyên nhân rõ ràng trước, như vậy sẽ tốt hơn.”
Mỗi lần giáo dục con cái, hầu như Thẩm Các đều xử lý bằng cách yêu cầu chúng úp mặt vào góc tường để suy nghĩ về hành động của mình, rất ít khi hỏi lý do.
Hơn nữa, nếu Thẩm Luyện đã không nói, những đứa trẻ khác sao dám nói.
Thẩm Luyện nghe vậy liền ra sức trừng Thẩm Đồ, cái đồ phản bội này, đã không cho nói còn nói.
Phương Kỳ cũng đi tới kéo cánh tay An Dạng.
“Mẹ.”
An Dạng biết cậu nhóc có ý gì. Có lẽ trước đây Phương Kỳ đã phải chứng kiến nhiều bất đồng trong cuộc sống gia đình, vô hình chung tạo thành một cảm giác không an toàn trong lòng cậu bé.
Mấy ngày nay cô luôn ở bên cho nên cũng phát hiện ra, hôm nay sau khi theo chân các anh ra ngoài chơi, nhóc con đã thay đổi không ít.
“Doanh trưởng Thẩm?”
Thẩm Các hít sâu một hơi.
“Cho dù nguyên nhân là gì, đánh nhau là không đúng, phải không?”
An Dạng lắc đầu.
“Anh nói vậy là sai rồi, nếu lý do thích đáng, đánh nhau cũng có mặt trái mặt phải.”
Thẩm Các nghe được lời này, ngẩng đầu nhìn về phía An Dạng.
“Em còn biết mặt trái mặt phải?”
An Dạng mím môi ừ một tiếng.
“Quên nói với doanh trưởng Thẩm, tôi cũng biết chữ.”
Nói xong liền hướng về phía Thẩm Luyện xua xua tay.
“Không cần đứng nữa, mau rửa mặt thôi, chuẩn bị đi ngủ.”
Thẩm Luyện lập tức rời khỏi góc tường.
Thẩm Các thở dài một tiếng.
An Dạng đứng lên đi tới phòng bếp đem nước nóng trong nồi đổ ra chậu, pha thêm một ít nước lạnh.
“Mau lại đây cùng nhau rửa mặt, sau đó dùng cái thau lớn kia cùng nhau rửa chân.”
Mấy đứa trẻ con đều chạy tới.
Thẩm Các ngồi một mình ở nhà chính, nhất thời không biết nói gì.
An Dạng có vẻ hơi khác so với những gì anh suy nghĩ.
…….
Tháng tư, trời đêm vẫn còn se lạnh.
Ngày thường, tụi nhỏ rất tự lập, ba anh em ngủ chung một gian phòng, trên một cái giường lớn. Tối nay còn có thêm Phương Kỳ nữa.
Mấy đêm hôm trước, An Dạng cũng đã ngủ cùng Phương Kỳ, đứa nhỏ này nằm ngủ rất ngoan ngoãn.
Đương nhiên, An Dạng ngủ ở phòng cho khách, cô sang phòng đắp chăn cho mấy đứa nhỏ, thuận tiện chuẩn bị quần áo để sáng mai Thẩm Luyện thay, dù sao hôm nay cũng đã nô đùa cả một ngày, quần áo dính bẩn hết rồi.
“Thẩm Luyện, sáng mai con mặc bộ này nhé. Ngày mai mẹ sẽ giặt sạch cho, sau đó khâu vá lại một chút.”
Thẩm Luyện nằm trong chăn, khịt mũi.
“Con cảm ơn.”
An Dạng nghe được lời này của cậu nhóc, khẽ mỉm cười.