Thập Niên 60: Ăn Cơm Gả Chồng Nuôi Con

Chương 17:

Tất cả bọn họ đều nghĩ thầm: không phải An Dạng quá may mắn sao?

Thím ba tiễn đám người An Dạng ra tới cửa thôn.

Bản thân An Dạng cũng chẳng có hành lý gì, chỉ cần mang theo chứng minh thư, phiếu gạo và tiền, thêm một bộ quần áo là có thể rời đi.

Thẩm Các bế Phương Kỳ, chẳng có gì nặng nhọc.

“Cháu chuyển tới đó, lúc nào rảnh rỗi thì nhớ gửi về nhà một lá thư, ngày lễ ngày tết cũng cố gắng sắp xếp mà về quê nhé.”

Thím ba lau nước mắt dặn dò cô.

An Dạng vội gật đầu.

Thím ba còn muốn nói gì đó, nhưng lại sợ lỡ mất chuyến xe, đành buông tay An Dạng ra.

“Được rồi, mau đi đi.”

An Dạng cùng Thẩm Các đi về phía trước, vẫy tay tạm biệt thím ba.

Phương Kỳ được Thẩm Các ôm, dựa vào vai anh, cũng phất tay với thím ba.

Trước tiên bọn họ sẽ ngồi xe buýt lên huyện, sau đó mới lên tỉnh để ngồi xe lửa đi tới Bình Nam.

Đến huyện uỷ, làm xong thủ tục đăng ký kết hôn mới được xem như vợ chồng chính thức.

Sau khi nhận giấy đăng ký kết hôn, họ lại lên đường.

Ngồi trên xe lửa, một miếng cơm An Dạng cũng không nuốt trôi, chỉ toàn uống nước.

Ngược lại, Thẩm Các mua cho Phương Kỳ một phần mì sợi, hai người cùng nhau ăn.

Thẩm Các nhìn bộ dáng khó chịu của An Dạng, ho khan hai tiếng.

“Chờ đến lúc tới quân khu, chúng ta sẽ ăn một bữa thật ngon.”

An Dạng cười khổ, cô thật sự không biết xe lửa lại chạy chậm như vậy.

Một chút không khí cũng không có, trong xe chỉ toàn mấy mùi khó chịu.

Hai ngày sau, bọn họ mới xuống xe.

Quân khu ở khá xa trung tâm, từ trên tỉnh đi tới đó cần phải ngồi xe.

Mấy hôm trước về nhà, anh đi bằng xe của đội hậu cần, cho nên bây giờ chỉ có thể di chuyển bằng xe buýt để về quân khu.

Lăn lộn mất gần một ngày mới xem như thoát khỏi xe buýt.

Thẩm Các thấy mặt mũi An Dạng trắng bệch.

“Không cần ngồi xe nữa, lần này có thể đi bộ tới đó.”

An Dạng không muốn ngồi xe ô tô thêm một giây phút nào nữa, đi bộ còn tốt hơn rất nhiều. Nơi này không khí mới mẻ, còn có thể giãn cơ tay cơ chân.

Thẩm Các vẫn bế Phương Kỳ, đã hơn bốn giờ chiều rồi.

“Chúng ta sẽ đến nơi đúng giờ ăn tối.”

An Dạng hít một hơi thật sâu, xem ra sắp được ăn rồi.

Trong quân khu, tin tức Thẩm Các đi đón vợ chưa cưới đã được lan truyền khắp nơi.

Hai binh lính gác cổng cũng đã nghe qua chuyện này, lập tức nhận ra bọn họ.

Vội vội vàng vàng chào hỏi một tiếng.

“Chào trung đội trưởng Thẩm, xin mời đăng ký.”

Thẩm Các cong lưng viết giấy đăng ký ở trên bàn.

Kiếp trước, nơi mà An Dạng sống gọi là căn cứ, cho nên cô nhìn nơi này cũng cảm thấy có chút quen thuộc.

Hai binh lính gác cổng cũng đang quan sát An Dạng, thật sự không thể tin được trung đội trưởng Thẩm ưu tú như vậy đột nhiên lại kết hôn, ‘chị dâu’ trước mặt nhìn cũng xuất sắc không kém.

Thẩm Các một tay ôm Phương Kỳ, một tay viết đăng ký.

Đến mục của An Dạng, anh thầm nghĩ chắc cô không biết chữ, liền đăng ký hộ cô luôn.

Sau khi đưa giấy đăng ký cho bọn họ, Thẩm Các mới dẫn An Dạng vào trong.

Ba anh em Thẩm Luyện biết hôm nay cha sẽ trở về.

Lúc chuẩn bị lên xe lửa, Thẩm Các đã điện báo về nhà.

Ngay từ sáng sớm bà Trần đã bắt đầu quét dọn nhà cửa. Nói gì thì nói, ngày đầu tiên cô dâu về nhà chồng, nhà cửa phải gọn gàng sạch sẽ thì người ta mới vui lòng.

Thẩm Các mồ côi cha mẹ, bà lại là người cưu mang chăm sóc, ít nhiều cũng phải có chút thể diện.

Bà còn nấu thêm vài món ngon, đi đường chắc chắn rất vất vả.

Thẩm Luyện nhìn đĩa thịt bằm rang mắm trên bàn, nhóc khẽ nuốt nước miếng vài lần, sau đó không nhịn được hỏi: “Bà ơi, khi nào chúng ta mới được ăn?”

Bà Trần nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cậu nhóc.

“Chờ một chút nữa thôi, cha mẹ con sắp về rồi. Lát nữa con nhớ phải thật ngoan ngoãn và hiểu chuyện, biết chưa?”

Thẩm Luyện không biết đây đã lần thứ mấy nghe bà dặn dò như vậy, nhóc chỉ đành gật đầu một cách bất đắc dĩ.