Thập Niên 60: Ăn Cơm Gả Chồng Nuôi Con

Chương 12:

“Vậy con đã nghĩ kỹ chưa, một khi đã kết hôn thì rất khó để ly hôn đó?”

Thẩm Các tin vào mắt nhìn người của mình, hơn nữa hai người bọn họ cũng đã ký kết một thoả thuận, nhưng anh không nhắc đến chuyện này vì sợ trưởng bối phải nhọc lòng.

Chẳng qua chỉ là sống chung với nhau, còn có thể giải quyết tình trạng khó khăn của nhau.

“Vâng, nhưng dì đừng lo lắng, An Dạng là một cô gái tốt.”

Dì Trần thấy anh như vậy, đồng ý kết hôn đã là chuyện tốt lắm rồi, còn kén chọn gì nữa.

Suy nghĩ một chút thì chẳng có gì sai.

“Với tình trạng của con, dì cứ tưởng sẽ không cưới được vợ. Nhưng bây giờ thì tốt rồi.”

Thẩm Các đang ăn mì sợi, nghe mấy câu này suýt chút nữa bị sặc.

“Đúng vậy, dì nói rất đúng.”

Ăn uống xong xuôi, lại nói chuyện thêm một lúc nữa anh mới về nhà.

Mấy đứa trẻ cũng phải về nhà cùng cha.

Tất nhiên là nhà cửa đã được dì Trần dọn dẹp sạch sẽ, nếu không nó đã bừa bộn như một bãi rác từ lâu rồi.

Sân nhà anh cũng ở ngay trước nhà, trên mái nhà còn có thể phơi chăn chiếu.

Bốn gian phòng ở, một gian phòng bếp.

Sân vườn vắng vẻ, chẳng trồng cây cối gì, trong khi mọi nhà đều trồng rau hoặc nuôi gia súc.

Chủ yếu là vì trong nhà cũng không có ai nấu cơm.

Thẩm Các thường đến nhà ăn, sau đó dẫn mấy đứa con đi cùng.

Cả ngày lang thang vật lộn, cuối cùng trời cũng tối.

Mấy đứa trẻ dù không muốn thì cũng phải về nhà.

Thẩm Luyện hít một hơi thật sâu, dẫn hai em trai trở về.

Thẩm Các tắm gội xong, thay một bộ quần áo, ngồi ở phòng khách xem sách đọc báo.

Một lúc sau mới thấy ba đứa con trở về.

Anh bắt bọn chúng đứng thành một hàng.

Thẩm Luyện không dám hé răng nửa lời, cậu nghĩ rằng ba anh em sẽ bị mắng vì chuyện hồi chiều.

Thẩm Các nhìn mặt từ đứa lớn nhất đến đứa nhỏ nhất.

Con trai thứ hai là Thẩm Đồ, mấy năm trước anh đi công tác, một chiến sĩ biên phòng không may đã phải hy sinh khi con trai còn rất nhỏ, sau khi anh ta qua đời, mẹ đứa bé cũng dứt khoát tái giá, Thẩm Các liền nhận về nuôi dưỡng.

Hiện tại nhóc con này đã được 4 tuổi.

Con trai thứ ba là do Tư lệnh Trần giao cho Thẩm Các, không rõ lai lịch, tên là Thẩm Dư, mới hơn ba tuổi.

Tình cảm anh em của chúng rất tốt, nhưng hằng ngày cũng gây ra không ít chuyện.

“Nghiêm, nghỉ, cha muốn nói chuyện một cách nghiêm túc với các con.”

Thẩm Luyện chuẩn bị thật tốt để nghe mắng.

Thẩm Các ngừng một chút, liếc mắt nhìn ba đứa con trai một cái.

“Cha chuẩn bị kết hôn, hơn nữa các con cũng cần phải có mẹ.”

Thẩm Luyện là người lớn nhất trong ba anh em, cũng là người nhận thức được nhiều nhất.

Người đầu tiên phản ứng lại cũng chính là cậu.

“Cha, vì sao chúng con phải có mẹ? Cha thực sự muốn kết hôn sao?”

Thẩm Các nghiêm túc nhìn cậu bé.

“Không cần nhiều lời nữa, cha nghĩ rằng cuộc sống của các con sẽ tốt hơn sau khi có mẹ. Những lúc cha đi làm nhiệm vụ, cũng không cần nhờ vả đến ông bà nữa. Ông bà đều lớn tuổi rồi, mấy đứa còn muốn bà dì phải giặt giũ nấu cơm cho mình mãi sao.”

Thẩm Đồ rất biết vâng lời.

“Cha, con đồng ý, con muốn có mẹ, buổi tối mẹ sẽ ôm con ngủ đúng không?”

Thẩm Dư nghe những gì hai anh trai nói, cũng giơ cánh tay nhỏ nhắn của mình lên.

“Cha, con cũng muốn được mẹ ôm đi ngủ.”

Thẩm Luyện hừ một tiếng.

“Hai em chưa nghe những câu chuyện về mẹ kế sao? Mẹ kế đều là người xấu, bà ta sẽ ngược đãi chúng ta, không cho ăn, không cho mặc.”

Cái miệng nhỏ của cậu bắt đầu hù dọa hai đứa em trai.

Thẩm Các duỗi tay nhéo lỗ tai cậu nhóc.

“Con nói linh tinh cái gì vậy? Thứ nhất, theo một ý nghĩa nào đó thì cha chưa từng kết hôn, cô ấy là người vợ đầu tiên của cha, đương nhiên cũng là người cuối cùng, sao có thể gọi là mẹ kế được?”