Thập Niên 60: Ăn Cơm Gả Chồng Nuôi Con

Chương 10:

An Dạng cong môi cười, sau đó cũng bưng chén cháo của mình lên ăn, đương nhiên cô không thể để bản thân phải đói bụng.

Không quên gắp thức ăn cho Phương Kỳ.

Phương Kỳ ăn rất nhanh.

Ánh mắt An Dạng tối sầm lại.

“Ăn từ từ thôi, dưới đáy nồi còn có khoai lang nướng nữa đấy, ăn ngon lắm.”

Phương Kỳ nghe hiểu những gì An Dạng nói, tốc độ ăn uống quả nhiên chậm lại.

Mấy món này đều ngon, ngon hơn những món ăn ở nhà rất nhiều.

Cậu bé vô cùng vui vẻ.

Một đĩa khoai tây thái sợi và một nồi cháo bột ngô đều được ăn sạch sẽ.

An Dạng rửa xoong nồi chén đũa xong xuôi, chuẩn bị bới khoai lang dưới đáy nồi thì thấy Phương Kỳ đã gục đầu ngủ quên trên chiếc bàn ăn nhỏ ngoài sân rồi.

Nhẹ nhàng ôm cậu nhóc về phòng ngủ, đặt lên giường, sau đó cô đi ra ngoài thay quần áo sạch sẽ, hoàn thành mọi việc rồi cũng nằm nghỉ một lát.

Thẩm Các một đường ngựa không dừng vó để quay về doanh trại.

Thực ra là anh đang trên đường trở về sau khi hoàn thành nhiệm vụ, đi ngang qua thôn Đại Loan, tranh thủ về nhà một chuyến.

Quân khu ở Bình Nam, nơi này thuộc đất liền, nhưng lại có một con sông lớn nhất cả nước chạy qua, cho nên giao thông ở đây rất thuận tiện.

Hơn nữa, văn hoá của nhân dân rất đa dạng.

Quân khu ở đây không chỉ huấn luyện bộ đội, mà còn thực hiện một số công trình nghiên cứu khoa học, bệnh viện, trường học, cái gì cũng có.

Phát triển không tồi.

Thẩm Các được một vị lãnh đạo quân đội nhận nuôi từ năm mười mấy tuổi, tự mình phấn đầu, cũng thu về không ít quân công, có sẽ sang năm sẽ được thăng hạng.

Rất nhiều người trong khu quân sự soi mói anh mỗi ngày.

Nhưng điều tồi tệ là từ lúc trưởng thành, anh chàng này luôn nói mình sẽ không kết hôn, sinh mệnh của anh thuộc về đất nước.

Khi đó, ai cũng tin lời anh nói, nhưng sau đó, liên tiếp ba đứa trẻ lần lượt được nhận làm con nuôi, chàng trai tốt bụng khiến nhiều cô gái phải thất vọng.

Dù có giỏi giang đến mấy, cũng chẳng ai muốn vô duyên vô cớ trở thành mẹ của 3 đứa trẻ.

Chưa kể đến bản thân Thẩm Các vẫn trước sau như một không muốn kết hôn.

Hết lần này đến lần khác, anh đều không quan tâm đến vấn đề này. Mỗi khi ông cụ “giao nhiệm vụ” là anh lại lấy cớ phải chăm sóc ba đứa con trai.

Sau khi Thẩm Các trở về, anh không về nhà trước mà đi gặp lãnh đạo để báo cáo tình hình về nhiệm vụ của mình, sau đó giải thích những gì đã phát sinh trên đường đi.

Lãnh đạo của anh là trung đoàn trưởng, rất coi trọng Thẩm Các, biết anh bị thương liền vội vàng đứng dậy lôi kéo anh quan sát một vòng.

Và tất nhiên, ông ấy nhìn thấy miếng vải được băng trên đùi của anh.

“Cái thằng này, không sao là tốt rồi, thôi, chú cho con nghỉ phép, mau trở về nghỉ ngơi đi.”

Thẩm Các cúi chào xong mới xoay người rời đi.

Lần này, anh trực tiếp đi tới nhà Tư lệnh Trần.

Tư lệnh Trần đã giữ chức vụ này từ khi đất nước còn chưa đổi mới.

Ông chính là người đã nhận nuôi Thẩm Các, tuy nhiên bây giờ cũng khá lớn tuổi rồi, có lẽ không quá hai năm nữa sẽ về hưu.

Đám con trai của ông cũng tham gia quân ngũ tương đối nhiều.

Nhưng ông thích nhất là Thẩm Các, không chỉ vì Thẩm Các có ý chí phấn đấu nhất, mà còn vì anh giống ông nhất, là một người có tính kiên trì và rất nỗ lực, yếu tố quan trọng nhất của một người lính.

Thẩm Các đi tới cửa thư phòng của cha nuôi, gõ cửa.

“Tư lệnh Trần.”

*Cúi chào.*

Hơn nửa tháng nay Tư lệnh Trần không nhìn thấy anh, theo kế hoạch, vốn dĩ chỉ cần mười ngày là có thể hoàn thành nhiệm vụ, nhưng anh lại chậm trễ mấy ngày.

“Ừ, con về rồi hả, nhiệm vụ lần này khó giải quyết lắm sao?”

Thẩm Các lắc lắc đầu.

“Không, con gặp phải một số chuyện ngoài ý muốn.”

Anh ngồi xuống, đem mọi chuyện phát sinh trên đường kể với cha nuôi.

Tư lệnh Trần có chút sững sờ.

“Nói như vậy là con dự tính sẽ kết hôn?”

Khi hỏi câu này, trong giọng nói của ông còn có chút ngờ vực.

Thẩm Các vâng một tiếng.

Tư lệnh Trần thì cười đắc chí.