Xuyên Thành Vợ Trước Pháo Hôi Của Nam Chính

Chương 8: Nhờ biểu muội đưa chè tình yêu

Nhìn bóng lưng Thẩm Giai, Đỗ Yểu Yểu lại cảm thấy lạnh lẽo vô cùng, nước mắt “tí tách” rơi xuống.

Ngân Diệp vội vàng bung dù, phủi tuyết rơi trên áo nàng, cầm khăn tay lau nước mắt cho nàng: “Phu nhân……”

Đỗ Yểu Yểu hít hít cái mũi: “Ta không có việc gì……”

Nàng chỉ cảm thấy lạnh, tuyết làm ướt chân tóc, hơi lạnh chui thẳng vào cổ, tâm cũng lạnh như băng.

Bất lực, không ai giúp đỡ.

……

Đỗ Yểu Yểu đi về lại bệnh một hai ngày, thân thể này thật sự quá kém. Khi nàng đáng thương hề hề ngồi ở trên giường uống thuốc, thu được thư của gia đình từ Thanh Châu gửi tới.

Chuyện câu dẫn biểu ca quả thực không để yên. Cô mẫu của nguyên thân cáo trạng nói cho cha mẹ nàng, trong thư cha mẹ kêu nàng đi Vĩnh Ninh hầu phủ tạ lỗi, nếu không nghe, sẽ chặt đứt nguồn thu nhập từ cửa hàng của nàng.

Nguyên chủ tiêu xài phung phí, Thẩm Giai cũng chưa đưa chìa khoá khố phòng cho nàng, mỗi tháng chỉ cấp cho mấy chục lượng bạc lương tháng. Chi tiêu hàng ngày của nàng phụ thuộc hoàn toàn vào mấy cái cửa hàng hồi môn ở kinh thành.

Chưởng quầy cửa hàng đều từ Thanh Châu lại đây, nàng chỉ lo tiêu xài cũng không quản lí sổ sách, quyền lên tiếng vẫn còn thuộc về cha nàng.

Đỗ Yểu Yểu gãi da đầu.

Nàng không quá để ý đến nơi phát ra tài chính bị đứt gãy, nàng sợ nếu bướng bỉnh không đi, cha mẹ của nguyên thân sẽ đuổi đến kinh thành, vậy sẽ rất phiền toái. Cô mẫu chính là cô em chồng giàu có được trong nhà coi trọng.

Tới cửa xin lỗi, cô mẫu cao ngạo nào có thể dễ nói chuyện như vậy, lại để việc này kết thúc như thế? Vạn nhất lại để người ta đem thể diện đặt ở dưới chân dẫm nát một hồi, dẫn đến người trong kinh thành tiếp tục chê cười.

Cửa Hầu phủ quá sâu, cả gia đình cổ nhân phiền toái như vậy, nàng sao có thể ứng phó? Nam chủ xưa nay lại chỉ là vật bài trí thờ ơ, lạnh nhạt.

Nếu là Thẩm Giai ra mặt, đi cùng với nàng thì sao?

Linh quang hiện ra, hai mắt Đỗ Yểu Yểu sáng ngời.

Ngự sử đại phu là chức quan nhất phẩm, so với tước vị Vĩnh Ninh hầu phủ lực lượng ngang nhau, việc này khẳng định sẽ lướt qua nhẹ nhàng.

Khó khăn ở chỗ, Thẩm Giai cũng không dễ nói chuyện hơn cô mẫu của nàng a.

Đỗ Yểu Yểu bất đắc dĩ tung ra đại chiêu.

Nàng phân phó Ngân Diệp đưa thϊếp mời cho cháu gái Lâm tướng công—— Lâm Thư Uyển, mời người ta tới phủ ngồi chơi.

Nhắc tới vị Lâm Thư Uyển này, không thể không tập trung giới thiệu, nàng ấy được loan truyền là bạch nguyệt quang của nam chính, là đối tượng khiến nữ nhân trong hậu cung của nam chủ ghen ghét.

Người đẹp lại thiện tâm, đoan trang lễ phép, theo lời đồn thổi, Thẩm Giai tang thê không cưới, cả đời không con, tất cả đều bởi vì nàng ấy.

Đáng tiếc chính là Lâm Thư Uyển và nguyên chủ giống nhau đều là pháo hôi chết sớm trong sách.

Nguyên chủ chết, có liên quan rất lớn với Lâm Thư Uyển.

Bất quá Đỗ Yểu Yểu xuyên tới, sẽ không để bi kịch lại lần nữa phát sinh, từ giờ phút này nàng sẽ cùng “Người trong lòng” của Thẩm Giai xây dựng quan hệ tốt.

Kim Chi, hắn tạm thời không thu, biểu muội ôn nhu hắn khẳng định để ở trong lòng. Nỗ lực tác hợp, sau này chắc chắn có một con đường sống.

Lần này hướng biểu muội bày tỏ lòng trung thành, xum xoe, đồng thời nhờ nàng ấy thuyết phục Thẩm Giai, mượn thế hắn hỗ trợ một xíu, tin rằng Lâm Thư Uyển sẽ không có vấn đề gì.

Buổi sáng gửi thiệp qua, buổi chiều Lâm Thư Uyển đã tới phủ.

Xem ra, trong lòng biểu muội cũng có biểu ca, Đỗ Yểu Yểu xa cách ba năm thời gian, lại lần nữa dây dưa không rõ với Tống biểu ca, Lâm Thư Uyển đau lòng cho thanh danh Thẩm Giai.

Thời tiết giá lạnh, Đỗ Yểu Yểu không khoẻ lắm, lại ép buộc cơ thể ốm yếu làm việc trong phòng bếp nửa ngày.

Ngân Diệp dẫn Lâm Thư Uyển tiến phòng ngủ của Đỗ Yểu Yểu, phòng ngủ bố trí hoa mỹ, kim hoa bồn cảnh, rèm châu hồng ngọc, một bộ đại phú đại quý.

Lâm Thư Uyển khẽ nhíu mày.

Đỗ Yểu Yểu vào cửa nhìn thấy, nháy mắt đã hiểu, cố ý nói: “Biểu muội nhìn căn phòng này của tỷ bố trí có đẹp không? Ai, vậy mà biểu ca của muội lại không thích, hai năm cũng chưa đến phòng tỷ.”

Thư phòng và nơi ở của Thẩm Giai lấy thanh giản (yên tĩnh+ đơn giản), thực dụng làm chủ, nhiều tàng thư và những bức tranh nổi tiếng. Lâm Thư Uyển là tài nữ, khẳng định sẽ giống với Thẩm Giai, thưởng thức không được cảnh tượng xa xỉ, thổ hào của nhà giàu mới nổi.

Ít ỏi vài câu, đã tìm được sự đồng điệu cho hai người đó, nhân tiện nói ra tấm thân Thẩm Giai mấy năm nay vẫn trong sạch, quan hệ với lão bà không tốt.

Quả nhiên, mày Lâm Thư Uyển giãn ra, cười nhẹ nói: “Biểu tẩu yêu thích độc đáo.” Nghiễm nhiên tiểu thư khuê các, tu dưỡng tốt đẹp.

Đỗ Yểu Yểu hết sức khen ngợi: “May mà biểu muội ngươi hiểu tỷ.” Kéo Lâm Thư Uyển ngồi xuống, nàng thở dài: “Hôm nay kêu biểu muội lại đây, thật sự có một chuyện muốn nhờ.”

“Biểu tẩu mời nói, để muội xem có thể giúp được hay không.” Lâm Thư Uyển nhận lấy tách trà Ngân Diệp dâng lên, nhẹ nhấp một ngụm.

Đỗ Yểu Yểu làm ra bộ dáng khó xử:“Haizz, muội cũng biết, mấy ngày trước tỷ uống say, ở Tống gia cùng biểu ca của ta náo loạn chút hiểu lầm. Mà bây giờ, cha tỷ lại gửi thư, kêu tỷ đi Vĩnh Ninh hầu phủ xin lỗi……”

Dừng một chút, tiếp tục nói: “Tính tình của cô mẫu tỷ, hẳn là muội có nghe thấy, thật sự khó nói. Haizz, tỷ muốn biểu ca muội cùng đi với tỷ, có thể giúp tỷ bớt một trận mắng.”

Có Thẩm Giai ở đó, không nể mặt tăng cũng phải nể mặt Phật, Vĩnh Ninh hầu phủ khẳng định hiền lành đi nhiều.

Lâm Thư Uyển bất động thanh sắc: “Biểu tẩu sao không nói với biểu ca?”

Giao lưu cùng thục nữ cổ đại thật sự lao lực, nói rõ chuyện này, còn cần ngươi một lời, ta một tiếng để dẫn ra.

Đỗ Yểu Yểu suy sụp cúi gầm mặt, thành thật nói: “Quan hệ giữa ta và biểu ca muội, không tốt hơn so với ta cùng cô mẫu bao nhiêu.”

Lâm Thư Uyển che miệng cười khẽ: “Biểu tẩu không thử xem thì sao biết được?”

“Tỷ chắc rằng sẽ không có tác dụng.” Đỗ Yểu Yểu chắc chắn, khẩn cầu nói: “Tỷ muốn nhờ biểu muội thay ta thử xem, khuyên nhủ biểu ca ngươi đi hầu phủ với tỷ.”

Lâm Thư Uyển không có lập tức đồng ý.

Đỗ Yểu Yểu không ngừng cố gắng, “Nhìn nhau không vừa mắt, cuộc sống này thật sự không ý nghĩa gì. Chờ việc này qua đi, tỷ muốn tìm một cơ hội cùng biểu ca muội nói hòa li.”

Lâm Thư Uyển khách sáo, “Phu thê vốn cần giao lưu, cọ xát nhiều.” Nàng ấy lại uống một ngụm trà, đáp ứng: “Ta sẽ giúp biểu tẩu thử xem.”

Đỗ Yểu Yểu được như ý nguyện, phân phó Ngân Diệp bưng chè được đã hâm trong phòng bếp lúc buổi sáng tới : “Biểu muội giúp ta đưa cái này đi qua luôn đi.”