Vừa Tỉnh Dậy Tôi Thấy Mình Trong Căn Phòng Màu Hồng

Chương 20

Vì để chuẩn bị cho cái tiệc sinh nhật của Hàn Thiên Long mà cô phải oằn lưng ra tập nhảy. Xoay trái, xoay phải, xoay lên, xoay xuống. Hu hu mệt vl (T-T). Một thường dân ham ăn lười làm như cô thì có bao giờ học nhảy qua đâu nên giờ cô phải học lại từ cơ bản. Học nhảy còn khó hơn học võ cùng Diệp Phong ýyyyyyyyyyyyyy.

"Trông chị như muốn gϊếŧ bạn nhảy tới nơi ấy."

Diệp Phong bất đắc dĩ làm đối tác tập luyện cùng Mình Trang, không ngờ lại bị một loạt biểu cảm đặc sắc của cô chọc cho cười.

"Vậy hả? Nhưng nếu phải nhảy với Hàn Thiên Long thì có khi chị sẽ làm thế thật đấy."

Diệp Phong cười nhẹ gật đầu tán thành. Nhảy với Hàn Thiên Long mới thật sự là tra tấn.

"Không hiểu luôn ý, sao hồi xưa chị có thể thích anh ta nhỉ?"

Cô than thở với Diệp Phong nhưng thật ra là đang nói xéo nguyên chủ. Người ta dù gì cũng tỏ rõ thái độ rồi mà vẫn đeo bám thì chỉ có thể nói là cố chấp đến buồn cười. Tuy Hàn Thiên Long cũng rất thu hút…

"Có lẽ do anh ta đẹp trai chăng?"

Diệp Phong đáp lời cô, âm thầm tránh bàn chân đang chuẩn bị dẫm trúng mình. Mặt vẫn tỉnh như không có gì.

Cô nghe câu trả lời của cậu phì cười, mà có khi thế thật.

"Ừm.

Hai người làm "bạn nhảy" với nhau thêm một lúc nữa thì dừng lại. Minh Trang như được ân xá, mềm nhũn ngồi xuống ghế. Cô run rẩy nói với Diệp Phong:

"Chị ghét tập nhảy quá, ghét cả Hàn Thiên Long nữa."

"Ừm."

Cậu đem cho cô một chai nước khoáng và khăn bông mềm mại. Nước uống giúp cô hồi phục phân nửa, Minh Trang phút chốc sống lại. Cô khép hờ mắt muốn ngủ, chai nước uống dở được để trên bàn cùng khăn bông. Diệp Phong im lặng nhìn Minh Trang đang nhắm mắt, khung cảnh yên bình đến lạ. "Ting" – tiếng thông báo tin nhắn điện thoại phá vỡ sự yên ắng nhất thời, cậu cầm điện thoại, khuôn mặt nhìn không ra cảm xúc vui buồn. Chỉ thấy cậu cất điện thoại vào lại túi quần, xoay người ra khỏi phòng tập.

Diệp Phong nhẹ nhàng rời đi, chậm rãi lên xe, đóng cửa. Khuôn mặt không chút biểu cảm nhưng đôi tay run run đã bán đứng cậu, cậu đang sợ. Diệp Phong bẻ lái tránh tông phải một người qua đường, đậu xe vào bên lề.

"Không thể tin được là mày vẫn có thể ảnh hưởng đến tao dù đã rời đi đấy…"

Cậu gục đầu vào vô lăng lẩm bẩm. Tâm trí hỗn loạn lại khiến cho cậu thanh tỉnh đến bất ngờ. Diệp Phong gộp cả hai đời lại sợ qua mấy người đây? Chỉ có gã…

"Tôi sẽ trở lại"

"Sớm thôi."

----------------------------

Diệp Phong rời đi được khoảng 30 phút thì Vũ Minh Trang mơ màng tỉnh lại, cô uể oải vươn vai.

"Oáp…ngủ ngon ghê"

Như nhận ra gì đó, cô nhìn quanh. Tiện tay với lấy chai nước trên bàn rồi uống.

"Diệp Phong về rồi hả? Chán thật đấy."

Minh Trang đứng lên vận động gân cốt, cô từ từ ra khỏi phòng tập của gia đình để về phòng. Thả cho đầu óc bản thân bay xa, cô miên man nghĩ: Hình như sắp tới tình tiết "Vũ Minh Trang" hạ thuốc Hàn Thiên Long rồi nhỉ…Khoan…gì cơ?

"CHẾT MẸ!"

Tác giả có lời muốn nói:

Cuối năm ngoi lên để cho mọi người biết là tôi còn sống :))))

Tôi cảm thấy bản thân hình như lụt nghề rồi T-T (khok tiếng mẹ đẻ). Sang năm sau thì tôi sẽ cố ra chương mới thường xuyên hơn cho bộ này, mong là hoàn được truyện trong năm tới (dù nó khá là tuyệt vọng). Thế nhé, yêu mọi người