Xin chào xin chào! Hi hi dạo này lười ra chương mới không biết còn ai nhớ tôi không nữa T-T
Cũng muốn ra chương mới lắm nhưng mà cạn ý tưởng òi (khóc thét). Phải làm sao? Phải làm sao? Nên là...nếu tôi có lặn nữa thì không phải tôi drop đâu, tôi hết chất xám thôi :))))). Nói chung là cũng mong mọi người bình luận lắm, mà mãi chả thấy động tĩnh gì, buồn a~ Bản thân tôi viết thì không hay, truyện đôi chỗ phi logic, lại còn lười ra chương. Nhưng vẫn có người ủng hộ làm tôi rất vui, cũng rất ngạc nhiên. Bởi vì bộ truyện này tôi viết hoàn toàn là do không có gì làm sinh nông nỗi. So với những bộ truyện ấp ủ đã lâu và có hệ thống hoàn thiện hơn thì bộ này lại được đón nhận nhất, lúc đó tôi kiểu :)? Dị đó, nhưng vì được ủng hộ nên tôi cứ ra chương đều đặn chứ không như những bộ kia (có hứng thú mới ra). Chương tăng thì lượt xem cũng tăng nên tôi rất vui, nhưng mà lâu dần tôi cũng hết ý tưởng. Haiz~ Mong mọi người có thể bình luận một vài tình tiết, ý tưởng mong muốn triển khai để tôi viết, coi như chiều độc giả viết theo yêu cầu luôn ^_^. Cảm ơn đã đọc hết cái đoạn tâm sự dài dòng này!
Sao khi được Diệp Phong "giải cứu" rồi đưa về nhà. Cô cực kì vất vả giải thích với cha mẹ. May mà cuối cùng cũng ứng phó cho qua được, con tim treo lơ lửng của cô mới dần hạ xuống.
Vũ Minh Trang vừa ngồi trên giường đọc sách vừa lẩm bẩm chửi mấy người Vương Khải. Tay còn xoa xoa cần cổ trắng nõn được quấn một lớp băng.
"Lũ người rảnh rỗi khùng điên. Tự nhiên bắt cóc mình. Nhì vẻ mặt của cha mẹ có giống tin đây là không cẩn thận bị thương chút nào đâu? Đáng ghét!"
Tuy chuyện đã qua nhưng cảm giác con dao sắc lạnh cứa qua cổ mình vẫn khiến cô run rẩy. Vũ Minh Trang cô không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ đau. Cho nên bảo cô tha thứ cho lũ người kia là không thể nào. Cứ chờ đấy, nữ tử trả thù mười năm chưa muộn, kiểu gì cô cũng phải đè đầu Vương Khải xuống đánh.
"Bộp"
Minh Trang đóng cuốn sách dày cộp lại. Như nghĩ tới gì đó, cô bất giác mỉm cười, đôi mắt ánh lên vẻ tinh quái.
.
.
.
"Vậy nên, chị muốn em dạy chị cách đánh nhau?"
Diệp Phong bắt chéo chân ngồi trên sô – pha, bộ dạng lười biếng nhìn về phía cô.
"Không phải! Là võ phòng thân!"
Minh Trang lập tức sửa lại lời cậu.
"Ồ, dạy chị võ phòng thân?"
"Ừm ừm."
Cô gật đầu lia lịa.
"Tại sao?"
"Chị không muốn bị bắt cóc nữa."
Nhìn vẻ mặt nín cười của Diệp Phong, Minh Trang phồng má.
"Còn không phải do cậu khiến tôi bị liên lụy?"
Diệp Phong hắng giọng.
"Được thôi, nhưng em nói trước, không chắc lành lặn được đâu rất có thể sẽ bị thương đấy."
Nghe đến đây cô có chút do dự. Hay.., hay là thôi đi nhỉ? Nhưng cô thật sự muốn học… Minh Trang phân vân không biết phải làm sao. Vừa muốn từ bỏ lại cũng không nỡ.
Trong lúc tâm tư cô đang hỗn loạn thì Diệp Phong lại rất bình thản uống rượu vang. Khủy tay cậu để lên thành ghế, chống đầu đợi câu trả lời của cô.
"Học…, học thử thì sao? Nếu không được thì thôi?"
Cuối cùng cô quyết định học thử một chút. Nếu không chịu được thì không học nữa.
"Vậy ngày mai bắt đầu nhé?"
"Được!"
---------------
Minh Trang về đến nhà liền vào bồn tắm ngâm mình. Dòng nước ấm áp dễ chịu bao lấy thân hình thon thả của cô. Thật sự có chút lo sợ cùng hào hứng, cô vừa mong ngày mai mau đến lại mong thời gian trôi chậm một chút. Tâm tư rối rắm, mâu thuẫn không ngừng.
Tác giả có lời muốn nói:
Muốn bù cho mọi người mà chương này ngắn hơn chương trước nữa.
Bây giờ tôi sẽ chú tâm viết mấy bộ khác hơn nên tiến độ ra chương sẽ khá chậm, chỉ mong mọi người vẫn ủng hộ tôi. Yêu