Thập Niên 70: Phúc Khí Tràn Đầy

Chương 12: Canh Trứng Gà 3

Tiêu Tuệ vừa dứt lời, Mễ Thiên Ân đang được bà ta ôm vào trong ngực cũng kinh hỉ lên tiếng: "Canh trứng gà, canh trứng gà. Con muốn ăn, mẹ mau bưng tới cho con."

So sánh với Mễ Điềm Điềm chỉ mũm mĩm một chút, Mễ Thiên Ân không giống, thật sự có chút béo, khuôn mặt béo, ngón tay lộ ra cũng tròn tròn, vừa nhìn liền biết bình thường ăn uống rất tốt.

Nhìn phản ứng hiện tại liền biết, tham ăn cực kì.

Thái Kiều Chi không để ý đến cậu nhóc, toàn bộ sự chú ý đều đặt ở trên người Tiêu Tuệ.

Cô gái trẻ tuổi đang ôm đứa trẻ ăn mặc một thân quần áo vải vóc màu xanh đen, mặt trên hiếm thấy mà không có bất kỳ miếng vá nào, cũng không dùng dây thun buộc tóc lại như những người khác, trái lại nhu thuận khoác ở phía sau. Một cơn gió thổi qua, phất mái tóc bay lên, hiện ra một vẻ duyên dáng khác biệt.

Người như vậy không nên xuất hiện ở nông thôn, mà nên sinh sống ở trong thành thị lớn. Nhưng Tiêu Tuệ chính là vợ của phòng hai nhà họ Mễ ở huyện Nguyên Dương, công xã Hồng Tinh đại đội Phong An.

Có điều vào lúc này Thái Kiều Chi không có tâm tư đi đáng tiếc cho bà ta, bà lạnh mặt, đứng dậy vỗ vỗ tro bụi dính trên quần áo, đôi mắt không mang theo một điểm chút nhiệt độ nhìn về phía Tiêu Tuệ, chất vấn: "Chị dâu, vừa nãy chị đi đâu?"

Tiêu Tuệ còn không biết xảy ra chuyện gì, nghe vậy ngẩn người, cũng chưa hề để khuôn mặt lạnh của Thái Kiều Chi ở trong lòng, cười giải thích: "Chị thấy sáng sớm còn có chút thời gian, liền mang theo Thiên Ân đi tới điểm thanh niên trí thức một chuyến, có đoạn thời gian không tới, chị qua xem một chút."

Bà ta là một trong những thanh niên trí thức xuống nông thôn sớm nhất, sau đó ở nhờ số trời run rủi gả cho con trai thứ hai của nhà họ Mễ là Mễ Húc Kiệt. Lập gia đình sinh con xong, mỗi một quãng thời gian thì Tiêu Tuệ sẽ đi một chuyến đến điểm thanh niên trí thức, những người khác trong nhà họ Mễ đã sớm tập mãi thành quen.

Nhưng lúc này đây, Thái Kiều Chi không thể nào tiếp thu được lời giải thích như chuyện đương nhiên của đối phương. Cuống lưỡi mơ hồ hiện ra cay đắng, mặc dù nói Điềm Điềm là do chính mình không chú ý mới bị đá đập trúng đầu, nhưng bà không nhịn được suy nghĩ nhiều, nếu như vào lúc ấy trong nhà có người, liệu có thể ngăn cản một chút hay không?

Thái Kiều Chi bình tĩnh hỏi: "Vậy chị dâu vì đi qua điểm thanh niên trí thức cho để liền để một mình Điềm Điềm ở nhà sao?"

Tiêu Tuệ vốn dĩ liền không phải người trì độn, trái lại còn có chút cẩn thận, lần này cũng cảm giác được tâm tình Thái Kiều Chi không đúng, thầm hô một tiếng gay go, nụ cười trên mặt cũng biến thành miễn cưỡng.

"Chị. . . Điềm Điềm luôn luôn ngoan ngoãn, sẽ không chạy loạn khắp nơi, chị lo lắng nó đi theo sẽ cảm thấy tẻ nhạt, cho nên không mang nó theo. . ."

Lời nói còn chưa nói xong, Tiêu Tuệ liền bị ánh mắt hung ác của Thái Kiều Chi trừng sợ đến im miệng.

"Điềm Điềm ngày hôm nay bị người dùng đá đập trúng đầu, tôi, mẹ chồng, còn có cha của nó vừa nói mang nó từ Sở Vệ Sinh về."

Lời này có hai tầng hàm nghĩa, tầng thứ nhất là bởi vì trong nhà không người lớn, Mễ Điềm Điềm tự đi ra ngoài, không cẩn thận bị thương, hơn nữa còn rất nghiêm trọng. Mà tầng thứ hai là hai người bọn họ cùng đi với mẹ chồng, bà cụ Mễ đã biết tin tức rồi, đồng thời là người hiểu rõ tình huống nhất.

Bất kể là tầng thứ nhất hay là tầng thứ hai, đối với Tiêu Tuệ mà nói đều không phải một tin tức tốt, nghe xong Thái Kiều Chi mang theo vẻ phẫn hận hỏi trách, khuôn mặt bà ta liền trắng bệch.

"Làm sao lại như vậy?" Rõ ràng bà ta chỉ đi mấy tiếng, vì sao lại phát sinh chuyện đáng sợ như thế?

Trong thời gian ngắn, ở trong đầu Tiêu Tuệ thật nhanh muốn tìm từ ngữ, muốn cứu chính mình tự trong chuyện này. Trách nhiệm này bà ta không thể gánh chịu một mình.

Rõ ràng là Mễ Điềm Điềm chính mình nghịch ngợm đi ra ngoài chơi, lại không phải bà ta ép, làm sao có thể trách bà ta chứ?

Đáng tiếc thời gian dành cho Tiêu Tuệ cũng không đầy đủ, còn không nghĩ ra nguyên cớ, cửa nhà lại có động tĩnh mới.

Âm thanh trung khí mười phần của bà cụ Mễ từ ngoài cửa truyền đến: "Bà nội đã về rồi. Bảo bối cháu gái ngoan Điềm Điềm của bà đã tỉnh chưa?"

“Bụp” một cái , sắc mặt Tiêu Tuệ trực tiếp đã biến thành trắng bệch.