Thập Niên 70: Phúc Khí Tràn Đầy

Chương 2: Điềm Điềm 2

Cứ như vậy, Tiểu Điềm Điềm nhà họ Mễ mới thích hợp hơn chứ? Mũm mĩm vô cùng, trắng nõn nà, đỉnh đầu buộc hai búi tóc, gặp người liền cười, nụ cười kia đều có thể ngọt đến trong lòng người.

Mấy bà lão thảo luận một trận, đối với lời đồn Mễ Điềm Điềm mới là phúc tinh trong miệng tên điên đoán mệnh càng tin tưởng thêm mấy phần.

Triệu Hồng Diệp vừa nhìn, giận không chỗ phát tiết, bà ta luôn luôn không chịu nổi người nhà họ Mễ tốt, bây giờ nghe người nói Mễ Điềm Điềm mới là phúc tinh, hỏa khí lập tức dâng lên, lúc này nói không biết lựa lời: "Mọi người nói láo. Con nhóc kia làm sao có khả năng là phúc tinh, là một đứa đoản mệnh, không chắc lúc nào sẽ. . ." Không còn.

Bởi vì kích động, bà ta nói tới nước bọt tung toé, trong miệng phun ra một ngụm nước lớn.

Nhưng mà hai chữ cuối cùng còn chưa nói hết, liền nghe đến phía sau truyền đến một tiếng quát to: "Con mẹ nó bà mới nói láo. Triệu Hồng Diệp, bà còn có làm người nữa không, tôi ở ngay đây mà bà còn dám nguyền rủa cháu gái ngoan của tôi, xem tôi xé nát miệng bà ra."

Vừa dứt lời, từ sau cái cổ của Triệu Hồng Diệp liền có hai cái tay đưa qua đến, thẳng tắp hướng về miệng của bà ta tập kích qua, loáng một cái tinh thần công phu, hai ngón tay dính đầy bùn đất liền kéo lấy khóe miệng hai bên trái phải của bà ta, dùng sức lớn kéo về hai bên. Sức mạnh kia quả nhiên là có uy lực"Xé nát".

Miệng bị người ta kéo ra, đương nhiên không giữ được ngụm nước bên trong, một nửa chảy ra ngoài, nửa kia không cẩn thận tiến vào yết hầu, dẫn tới Triệu Hồng Diệp bắt đầu mãnh liệt ho khan.

"Khụ khụ khụ. Bà làm gì, Trương Xảo Lan bà điên rồi sao, mau buông tôi ra, đau, đau, đau."

Miệng bị kéo còn có thể đọc từng chữ rõ ràng, cũng rất lợi hại.

"Tôi không buông. Bà muốn mê tín thì tự mình mê, dựa vào cái gì nói đến cháu gái của tôi. Bà có tin tôi gọi người đến bắt bà đi phê bình đấu tố hay không, nói bà tuyên truyền phong kiến mê tín."

Những người khác cũng giật mình, sau khi phản ứng lại thì khuôn mặt của mỗi người lộ vẻ thẹn thùng, bọn họ cũng là tán gẫu quá mức hăng say, nhất thời đã quên bà cụ Mễ cũng đồng thời ở đây cùng bọn họ, cho nên người nói hung hăng nhất trực tiếp liền bị tóm lấy.

Tuyên truyền phong kiến mê tín là tội lớn, cũng không ai dám dễ dàng dây vào, trong lúc nhất thời, lại không ai tiến lên tách hai người ra.

Qua một hồi lâu, một nhóm nhỏ người mới chia làm hai đội, một đội chạy đến chỗ bà cụ Mễ bên kia lại ôm bà kéo về sau, lại cầm lấy tay bà muốn bà buông ra, một đội khác đi sang chỗ Triệu Hồng Diệp đầu kia, sốt sắng mà coi chừng, ngoài miệng còn liên tục hô gì đó.

"Ai, ai, ai, nước bọt, nước bọt chảy xuống."

"Thím Xảo Lan, thím nhanh buông ra đi, thật sự muốn nứt ra rồi."

"Nếu còn không buông Triệu Hồng Diệp ra thì bà ta sẽ sặc nước bọt mà chết."

Nếu như là trong quá khứ, nghe có người nói nước bọt gì đó, Trương Xảo Lan, cũng chính là bà cụ Mễ đã sớm căm ghét đến buông ra. Nhưng lúc này đây, tình huống rất khác nhau, bà già Triệu Hồng Diệp này lại dám nguyền rủa cháu gái ngoan của bà, không cho bà ta một bài học thì bà không phải là Trương Xảo Lan.

Bà cụ Mễ càng dùng sức để xé. Bà ỷ vào chính mình có khí lực lớn, căn bản không để những người khác ở trong mắt, lăn lộn một hồi lâu, nghe âm thanh Triệu Hồng Diệp quỷ hống quỷ kêu trở nên hư nhược, mới cảm thấy gần đủ rồi, nới lỏng tay ra.

Liếc nhìn trên tay có dính bùn đất còn có nước bọt, thuận lợi vạt áo của Triệu Hồng Diệp lau đi.

Chờ lau khô ráo toàn bộ mười ngón tay, bà cụ Mễ mới quay người về phía Triệu Hồng Diệp nặng nề hừ một tiếng, như một con gà trống đấu thắng, hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang chuẩn bị hướng về vị trí ban đầu.

Những người khác được chứng kiến sức chiến đấu của bà cụ Mễ, cùng nhau cấm khẩu, chỉ lo chính mình không cẩn thận chọc phải bà thì cũng sẽ bị bà dùng tay vả miệng.

Quá khủng bố, bà lão này thật sự hung ác.

Nhưng không chờ bà cụ Mễ giơ chân lên, cách thật xa lại có một người chạy đến, nhìn vóc người không cao, giọng đúng là rất lớn.

"Không tốt rồi không tốt rồi, bà nội Mễ, bà mau trở về đi thôi, Mễ Điềm Điềm bị đá đập trúng đầu hôn mê rồi."

Chủ nhân của âm thanh tuổi tác không lớn, thời điểm hô to tiếng nói mang theo sắc nhọn, để lòng người nghe được sợ hãi một trận, chờ sau khi tiếp thu được tin tức trong lời nói, sắc mặt toàn bộ đều thay đổi.