Mỗi Lần Xuyên Qua Mở Mắt Đều Ở Trong Ngược Văn

TG1 - Chương 3: Cô với Hoắc Phỉ cũng được xem là bạn ư

Sau khi hạ quyết tâm, Phó Đình Diễm đẩy cửa bước vào, đúng như dự đoán của anh ta, Nguyễn Kiều Kiều đang ngồi ở bàn ăn, trên đó là những món ăn thịnh soạn.

Nhưng mà, nhìn đồ ăn trên bàn, anh ta cảm thấy chúng không giống những món cô nấu mà giống với đặc sản trong nhà hàng mà mình thường đến hơn. Phó Đình Diễm đảo mắt, quả nhiên nhìn thấy túi đựng và vỏ hộp lăn lóc trong thùng rác.

Haizz…

Anh ta tự giễu trong lòng, cô đã trở nên thông minh hơn rồi sao?

Nhưng tại sao cô lại ăn trước?

Phó Đình Diễm mím môi bất mãn, anh ta sẽ không ăn đồ dính nước miếng của cô, rốt cuộc cô lại phải tốn công vô ích rồi.

Phó Đình Diễm đi về phía Nguyễn Kiều Kiều, trước khi anh ta lên tiếng, một giọng nói vang lên từ phía sau:

“Tổng giám đốc Phó.”

Giọng điệu hờ hững đó chứa đựng một tia châm biếm nhàn nhạt.

Phó Đình Diễm xoay người lại, mặt đầy vẻ khó tin, sao tên Hoắc Phỉ lại ở trong nhà mình thế này?!

Hoắc Phỉ đang cầm trong tay một ly sữa, quanh miệng vẫn còn một vệt sữa chưa khô.

Phó Đình Diễm lại nhìn sang phía bàn ăn. Lúc này anh ta mới thấy trên bàn có dư một bộ bát đũa, trong đó còn để một miếng gà cay đang ăn dở!

Rất rõ ràng, chắc chắn là lúc nãy Hoắc Phỉ đang ăn thì phải đi uống sữa bởi vì quá cay.

Phó Đình Diễm không quan tâm đến Hoắc Phỉ nữa, ánh mắt lạnh như băng của anh ta phóng về phía Nguyễn Kiều Kiều.

“Sao cậu ta lại ở đây?”

Người phụ nữ đó thậm chí còn không buông đũa xuống, miệng vẫn nhồm nhoàm nhai đồ ăn, đầu cũng chẳng thèm ngẩng lên. Hoắc Phỉ không đợi cô mở miệng đã lên tiếng trước.

“Tất nhiên là chị dâu mời tôi tới.”

Đến lúc này Nguyễn Kiều Kiều mới ngẩng đầu lên nhìn anh ta.

Sau đó, đôi môi đỏ thắm của khẽ mở, cô mỉm cười nói: “Đúng thế, em mời cậu ta đến nhà làm khách.”

Phó Đình Diễm đợi một lúc vẫn không thấy cô giải thích gì thêm.

“Lý do.”

Anh ta cố nín nhịn lửa giận đang hừng hực bốc lên, mặt lạnh tanh nói ra hai chữ.

Phó Đình Diễm không muốn để bản thân mất mặt trước tên lưu manh Hoắc Phỉ này, vì thế không thể phát cáu, sợ bị người ta nắm được nhược điểm. Phó Đình Diễm có nghĩ bằng đầu ngón chân cũng biết rằng thằng nhóc này có tật thêm mắm dặm muối, nếu bây giờ để cậu ta nhìn thấy chuyện gì, chỉ sợ mình tự nhiên sẽ mang cái tiếng bạo lực gia đình.

Ấy thế mà lúc này Nguyễn Kiều Kiều còn vạch áo cho người xem lưng, cố tình trưng ra vẻ vô tội hỏi han:

“Đình Diễm, anh giận à?”

Lửa giận của Phó Đình Diễm như bị cô tạt thêm cho một can dầu, thật sự là anh ta tức đến mức muốn nổ tung.

Cô lại còn nói một câu như thể tủi thân lắm.

“Gần đây anh không về nhà, một mình em cô đơn nên muốn tìm một người bạn nói chuyện.”

Bạn?!

Cô với Hoắc Phỉ cũng được xem là bạn ư?!