Một ngày cuối cùng trước khi thi, ngay cả Sở Thành cũng bắt đầu nỗ lực chuẩn bị bài, Tần Thư lại sống chết học không vào. Tủ lạnh ở nhà bạn trai thường hay xuất hiện trong đầu hắn, hắn căn bản không thể tập trung tinh thần, hắn có chút muốn từ bỏ.
Loại chuyện như thi cử này, ngoài trừ thực lực, còn phải trông cậy vào may mắn. Lỡ như ra thi đều là phần hắn đã học thuộc, lỡ như hắn phát huy được trình độ siêu cấp; ngay cả khi thi không qua, hắn vẫn còn cơ hội thi lại; ngay cả khi thi lại vẫn rớt, hắn vẫn có thể học lại; cho dù học lại vẫn không đậu, không tốt nghiệp được, nhà hắn có tiền như vậy hắn cũng sẽ không đến mức không có tiền dùng; mà dù cho nhà hắn phá sản, hắn còn một bạn trai nhiều tiền mà.
Tần Thư ảo tưởng sau khi mình đi theo Tạ Lan Chi, hình ảnh đáng thương hề hề xin tiền tiêu vặt, một trận hít thở không thông, lại lần nữa mở sách giáo khoa.
Hai người vẫn luôn học cho dù đến giờ tắt đèn,cũng mở đèn bàn tiếp tục học. Tần Thư nhìn thấy nhãi con chăm chỉ như vậy kinh ngạc, hỏi: "Mày học hết bài rồi, còn cố gắng vậy?"
Sở Thành học to cả đầu, hắn cắn bút, buồn bực mà nói: "Hôm nay tao đón Từ Ninh tan học, ảnh nói tao không rớt môn là quà sinh nhật tốt nhất."
Tần Thư dở khóc dở cười. Hắn trước kia cũng từng khuyên Sở Thành phải chăm chỉ học tập, nhưng hắn mồm mép điêu toa, Sở Thành cũng chỉ coi như hắn địch một cái. Quả nhiên loại chuyện này phải là vợ nhỏ nói mới được, hèn gì có một số người yêu đương xong thành tích cũng ngày càng cao.
"Bây giờ còn có thể sử dụng đặc quyền bạn trai," Tần Thư nói, "Không hiểu còn có thể hỏi ảnh."
Sở Thành cũng không ngẩng đầu lên: "Mày nói cứ như hiểu rõ đặc quyền của bạn trai lắm vậy."
Tần Thư muốn nói lại thôi. Hắn tuy không cảm thấy nên giấu quan hệ của hắn và Tạ Lan Chi với bạn bè thân thiết, nhưng cái này nói thế nào cũng kì kì, Tạ Lan Chi trước nay vẫn luôn là trai thẳng, muốn công khai hay không nên để hắn quyết định. Hơn nữa hai người ở bên nhau không lâu, mới hôn một lần, dù thế nào cũng phải hôn đến lần thứ mười, đến khi hắn đã quen, lúc hôn không còn bị khờ người nữa mới được.
Tần Thư nhìn di động, nghĩ có cần chúc Tạ Lan Chi ngủ ngon hay không, Tạ Lan Chi liền gửi tin đến.
【 bạn trai: Ngủ đi. 】
【chú Tần: Nhưng em còn chưa ôn tập xong. ( trong nụ cười lộ ra sự mệt mỏi jpg) 】
【 bạn trai: Em phải hiểu biện pháp ôn tập trong lúc ngủ một chút. 】
【 chú Tần: ( miêu miêu dấu chấm hỏi jpg) 】
【 bạn trai: Sau khi có một giấc ngủ thoải mái, để đại não duy trì trạng thái sung sướиɠ, cho nó một loại ảo giác đã ôn tập xong rồi. 】
【 chú Tần: Được thui, vậy giờ em bây giờ thi pháp này trước. 】
【 bạn trai:? 】
【 chú Tần: Cổ na kéo thần Hắc Ám —— tuyệt không rớt môn! Lại cầu cao phân phun sương, ta phun phun phun phun phun. 】
【 bạn trai:. 】
【 bạn trai: Đồ ngốc. 】
【 chú Tần: 00】
"Đồ ngốc" là cái quái gì, giữa người yêu với nhau phải nói "cậu bé ngờ nghệch" mới đúng chứ.
Thôi thôi, hai nam sinh để ý nhiều như vậy làm gì, chưa nói "Đồ ngu xuẩn" đã không tồi rồi.
Tần Thư nghe bạn trai nói, đánh mất ý niệm thức đêm ôn tập, đặt đồng hồ báo thức dậy sớm. Ngày hôm sau đồng hồ báo thức đúng giờ vang lên, Tần Thư mơ mơ màng màng tắt báo thức, trở mình tính tiếp tục ngủ, di động lại vang lên.
Tần Thư nhắm mắt lại nhận điện thoại, thanh âm mềm như mèo con: "Ây?"
Di động truyền đến âm thanh quen thuộc: "Mở cửa."
Tần Thư ngây người ba giây, đột nhiên mở to hai mắt, "...... Anh?"
Nghe ra Tần Thư kinh ngạc, Tạ Lan Chi cười thanh: "Nói giúp em ôn tập,quên rồi?"
"Em tới liền!"
Sở Thành còn cong mông ngủ trong chăn, Tần Thư thịch thịch thịch nhảy xuống giường, mở cửa.
Tạ Lan Chi đội mũ đen mặc áo khoác dài màu trắng gạo bên trong là áo lông cao cổ, trên người vẫn còn hơi lạnh, trên tay xách theo bữa sáng. Bên ngoài gió bắc thổi lớn, tóc của hắn bị thổi có chút loạn, nhưng cho dù là như thế, hắn vẫn đẹp như cũ, làm người không dời mắt được.
Ông trời thật không công bằng mà, nam thần mặc đại bộ đồ, kiểu tóc cũng không cũng không thèm xử lý cẩn thận, dùng sáp chải tóc vuốt ra kiểu tóc đẹp đẽ, chỉ cần để bình thường trong nháy mắt cũng hạ gục được mấy anh đẹp trai.
"Anh, anh......"
Tạ Lan Chi cúi đầu nhìn, trực tiếp bế Tần Thư lên.
Tần Thư thiếu chút nữa kêu thành tiếng. Vì ổn định thân thể, hắn theo bản năng ôm lấy cổ Tạ Lan Chi, hai chân vòng lên eo hắn, giống con khỉ leo cây, "anh?"
Tạ Lan Chi ôm hắn, hỏi: "Hôm nay bao nhiêu độ."
"Hả?" Tần Thư không rõ Tạ Lan Chi đột nhiên hỏi cái này làm gì, "Mấy ngày nay hình như đều âm độ?"
"Vậy mà em còn không mang giày?"
Tần Thư xấu hổ quẫy loạn ngón chân, quẫn bách nói: "Em quên, nhưng có máy sưởi mà."
Tạ Lan Chi đi hai bước, đặt hắn lên bàn. Tần Thư mặc áo ngủ gấu trúc xù lông, trên mũ còn có hai cái lỗ tai gấu màu đen. Tạ Lan Chi thay hắn kéo mũ lên, nhéo nhéo lỗ tai gấu trúc, nói: "Đi rửa mặt ăn sáng."
Hắn xoay người muốn giúp Tần Thư lấy giày, Tần Thư kéo lấy túi áo hắn, không cho hắn đi. "Anh, bên ngoài có phải rất lạnh không, quần áo của anh đều rất lạnh."
Tạ Lan Chi đứng không nhúc nhích, "Đúng vậy."
"Để em giúp anh làm ấm nha."
"Được —— làm như thế nào?"
Tần Thư nắm lấy tay Tạ Lan Chi, hà hơi, "vầy đỡ lạnh hơn chưa?"
"Ừ, nhưng chỗ khác vẫn lạnh."
"Hở? Chỗ nào?"
Tạ Lan Chi nhìn hắn, bỗng nhiên cười cười, "Không có gì."
Tần Thư: "???"
Hai người nói chuyện ép nhỏ tiếng, Sở Thành không bị bọn họ đánh thức, ngược lại bị mùi hương của bữa sáng dụ tỉnh. Hắn dùng mũi ngửi ngửi, giãy giụa mở mắt ra, nhìn thấy mới sáng tinh mơ mà trong phòng ngủ đã có 2 anh đẹp trai. Bạn cùng phòng của hắn ngồi ở trên bàn, anh đẹp trai còn lại đứng giữa hai chân hắn, hai người dính lấy nhau, tư thế này nhìn thế nào cũng quái dị.
"Anh Lan?"
Sở Thành thình lình kêu một tiếng, Tần Thư sợ tới mức tai gấu trúc thiếu chút nữa cũng dựng lên, đột nhiên hiểu được tâm tình của cha mẹ khi đang thắm thiết bị con cái bắt gặp là như thế nào. Tạ Lan Chi lại rất bình tĩnh, lui về sau, "chào buổi sáng."
"Buổi sáng anh Lan, anh tới đưa bữa sáng cho bọn em hả? Em hình như ngửi được mùi mì khô nóng."
Không phải "bọn em", là "tao"!
Tạ Lan Chi không biết Tần Thư bữa sáng thích ăn cái gì, mỗi loại đều mua một chút, hai người ăn dư sức. "Muốn ăn thì tới ăn."
Sở Thành xoay người một cái trực tiếp xuống giường, cười nói: "Hot boy trường đi đưa đồ ăn sáng cho em, hôm nay là ngày vui gì vậy."
Tạ Lan Chi nhàn nhạt nói: "Là ngày các em phải đi thi."
Sở Thành tắt nụ cười. "Đuma, một ngày tâm trạng tốt cũng không có. Em còn mấy cái định luật chưa hiểu, cảm giác không ổn."
Tần Thư vô cùng muốn ném ra nhãi con này ra ở riêng với Tạ Lan Chi, nhưng thân là người cha, hắn cũng không muốn thấy nhãi con rớt môn. Hắn chạm chạm Tạ Lan Chi, nói: "Dạy cả Sở Thành đi anh?"
Tạ Lan Chi gật gật đầu, "Có thể."
Ăn xong bữa sáng, ba người bắt đầu phụ đạo. Tạ Lan Chi để bọn hắn đọc đề cương qua một lần, nói vài ví dụ có thể ra thi, nếu thật sự không hiểu, ít nhất cũng có thể học thuộc cách làm.
Sở Thành hỏi: "anh Lan, sao anh biết mấy cái này sẽ ra thi."
Tạ Lan Chi nói: "Bài thi đều là các giáo sư chuyên ngành thay nhau ra đề, coi đề mấy năm trước nhiều thì sẽ tìm ra quy luật. Tụi em không muốn rớt môn, giáo sư cũng vậy, chỉ cần có thể viết ra một chút, có điểm cũng không khó."
Sở Thành kinh ngạc nhìn thần tiên, hô to quả là người trong nghề.
Tần Thư và Sở Thành học quên mình, cơm trưa đều do Tạ Lan Chi giúp bọn hắn mua. Buổi chiều, Tạ Lan Chi tự mình đưa hai cha con đến trường thi, Sở Thành cảm động không kịp, nói: "anh Lan, anh chính là anh guột của em! Về sau Gia Cát Lượng đến, em sẽ giúp anh chịu đòn!"
Tạ Lan Chi: "Vậy thì cũng không cần."
"Được rồi được rồi," Tần Thư ghét bỏ nói, "Mau vào đi thôi." Nhờ phúc nhãi con, hôm nay lại là một ngày ba ba không được ở riêng với bạn trai.
Tần Thư đuổi Sở Thành về phía trường thi, mình lại không nhúc nhích. "Anh anh trở về đi, em sẽ nỗ lực thi."
Tạ Lan Chi: "Lần này không cần ôm?"
Tần Thư nhìn trái ngó phải, "nhiều người quá."
Tạ Lan Chi giật giật mi, "Lần trước em hình như không ngại."
Tần Thư gãi gãi đầu, "Hiện tại không giống nhau nữa." Trước kia hắn không thông suốt, ôm Tạ Lan Chi đơn giản là lấy vía học sinh giỏi, đương nhiên tự nhiên. Hiện tại hắn đã không còn đơn thuần, nếu ôm Tạ Lan Chi thì không chỉ còn là lấy vía đâu.
Tạ Lan Chi khẽ cười một tiếng, nâng tay, dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng chạm chạm khóe môi Tần Thư,"Đi thôi."
Tần Thư đi hai bước, đột nhiên nghĩ tới cái gì, lại trở về, nói: "anh, em cũng bằng lòng giúp anh chắn đạn."
Tạ Lan Chi: "......"
Bài thi phát xuống, Tần Thư lật câu hỏi lớn ở mặt sau ra xem trước, năm cái thì có bốn cái đã được Tạ Lan Chi giảng qua, hắn ngẩng đầu liếc nhãi con, trong lòng hai người đều nở hoa.
Qua mùa thi này, Tần Thư cuối cùng cũng có chút thời gian nghỉ ngắn ngủi, vừa hay sinh nhật Từ Ninh cũng tới rồi, hắn và Sở Thành lại muốn lấy danh nghĩa"Người nhà" tham gia hội Nhϊếp Ảnh, lần này còn thêm cả Lữ Nho Luật. Mọi người hẹn trước gặp nhau ở quán bò nướng,buổi sáng Sở Thành đã bắt đầu kêu gào trong nhóm.
【 Sở bá vương: mọi người, mau lên, mau xuất phát đi. 】
【 cá chép đỏ cá chép lục cùng lừa:??? 】
【 cá chép đỏ cá chép lục cùng lừa: Hiện tại mới 10 giờ sáng theo múi giờ Bắc Kinh. 】
【 Sở bá vương: Em muốn tới chuẩn bị khung cảnh trước, người anh em. 】
【 cá chép đỏ cá chép lục cùng lừa: Rồi liên quan gì tới tụi tao? 】
【 Sở bá vương: Tụi anh nói giúp em mà! 】
【 chú Tần: Giúp giúp giúp, tao lái xe chở mày đi. 】
【 Thủy Môn Giản: Cho anh theo ké. 】
【 cá chép đỏ lục cá chép cùng lừa:......】
【 cá chép đỏ lục cá chép cùng lừa: ( thái quá jpg) 】
【 chú Tần: Anh, em lái xe của anh, đợi lát nữa anh xuống lầu đi em đón anh. 】
【 Thủy Môn Giản: 👍】
【 chú Tần: 😧】
...... Đã là bạn trai rồi mà còn "👍", nhắn "oke" cũng được mà.
Tạ Lan Chi trả lời xong, nhìn thấy Hòa Hòa nhắn trong group: 【 Từ Ninh, lần trước em dẫn theo hai người nhà, lần này dẫn mấy người? 】
【 Từ Ninh: Hai người lần trước lần này cũng đi, còn có một người khác nữa, tổng cộng ba người. 】
Tạ Lan Chi rất ít trả lời trong group rep một câu: 【 Tần Thư do tôi dẫn theo. 】
【 Hòa Hòa:!!! 】
【 Vương Du Dư: Thì...... Có gì khác đâu? 】
【 Tạ Lan Chi: Danh phận rất quan trọng. 】
Sau một lúc yên tĩnh.
【 Từ Ninh: Em chỉ dẫn theo Sở Thành. 】