“Người giá ý mà, luôn có thói quen tính toán tỉ mỉ.”
Bộ dáng Lăng Nhiễm một chút cũng không để ý , hắn cúi đầu tới, môi hôn lên cái trán trơn bóng của Mật Mật, hỏi:
“Trước kia, em cùng mẹ chính là sinh hoạt như vậy? Hai người vất vả rồi, anh hẳn là nên xuất hiện sớm một chút , như vậy hai người cũng không cần luôn tính toán tỉ mỉ như vậy .”
Xuất hiện sớm một chút thì còn xuất hiện loại vận mệnh trời xui đất khiến này sao?
Mật Mật ở trong lòng tự hỏi , cô cũng không dám nói ra miệng, liền sợ Lăng Nhiễm có chỉ số thông minh nghịch thiên sẽ nhìn ra được điều gì.
“Em gần đây có chút không vui, tuy rằng en không nói cho anh biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng mà Mật Mật, anh đã đến”
Khi Lăng Nhiễm nói những lời này, đầu Mật Mật vẫn luôn buông xuống đột nhiên bị nâng lên , cô nhìn Lăng Nhiễm, dưới tán cây liễu khẽ có cơn gió lướt qua, làm trên gương mặt trắng nõn của cô vương nét hoảng loạn.
Cô thấy được ý cười trên mặt Lăng Nhiễm, làm người đang mâu thuẫn như cô an tâm không ít, tuy rằng Mật Mật cảm thấy như vậy là không nên, nhưng nội tâm bàng hoàng không nơi nương tựa , lại cứ kỳ dị mà an bình .
Chỉ nghe Lăng Nhiễm chân thành nói:
“Anh đã đến, Mật Mật, sau này em cùng mẹ đều sẽ không cần vì chuyện mấy đồng tiền mà phát sầu, về sau , để anh chiếu cố hai người, sẽ không hai người trải qua những ngày tháng khổ sở đó nữa.”
Không phải là nên như vậy sao?
Trong lòng Mật Mật ủy khuất nghĩ như vậy, Lăng Nhiễm là anh trai cô, là con trai ruột Trang Liễu , để Lăng Nhiễm chiếu cố cô cùng mẹ, điều này cũng coi như chuyện kinh thiên nghĩa địa, huống chi hiện tại Lăng Nhiễm còn là lão công cô.
Ai ~~ ý thức được cái bi kịch này, trong lòng Mật Mật lại thở dài, cô thất muốn ở ngay tại chỗ này đào một cái hố, đem mình vùi đầu vào trong đó, cái gì cũng không nhìn, cái gì cũng không nghĩ, vậy thì sẽ không có bất cứ phiền não nữa rồi.
Bây giờ cô cảm thấy mình giống như có chút bệnh trạng tinh thần phân liệt.
“Ngoan, không cần không vui, lão công hôn hôn.”
Lăng Nhiễm đem lưng cong xuống một ít, cúi đầu hôn lên môi Mật Mật, cô theo bản năng trốn một chút, lại nhìn về phía Lăng Nhiễm, hai tròng mắt hắn dưới mắt kính trong suốt có chút lạnh.
Giống như tức giận.
Điều hắn không thích nhất chính là lúc hắn muốn thân cận với Mật Mật , Mật Mật lại né tránh hắn, điều đó sẽ kích phát thú tính của Lăng Nhiễm .
Mật Mật phản ứng lại , vội vàng nhìn nhìn cây liễu bên cạnh, một cửa hàng bán vòng hoa , thấp giọng giải thích nói:
“Có người nhìn đó, nơi này là nghĩa trang a, không cần khoe ân ái.”
Lăng Nhiễm đem mày nhăn lại, nghiêng đầu nhìn bên cạnh một chút , thật sự là có mấy cửa hàng, hắn liền đem mày chậm rãi buông lỏng, nhìn Mật Mật nói:
“Lần sau, lão công muốn hôn em, không được né tránh theo bản năng.”
Dừng một chút, Lăng Nhiễm thò qua, môi mỏng dán bên tai Mật Mật , thấp giọng nói:
“Mật Mật, anh có thể tìm lý do biện hộ là em còn chưa kịp quen với thân phận mới của mình, nhưng em cũng phải hiểu rõ, kiên nhẫn của đàn ông đều hữu hạn, tuy rằng anh thương em, yêu em, nhưng lão công của em một khi nóng giận, em cũng chịu không nổi.”
Lời này đã mang theo chút ý vị uy hϊếp nhàn nhạt, quỷ dị lại như đang tán tỉnh, nhưng Mật Mật nghe ra được, kiên nhẫn Lăng Nhiễm sắp cạn kiệt, hắn đã cảnh cáo cô.
Nếu trở về cô còn không thể thực tốt nhân vật lão bà này, sẽ chọc vảy ngược của hắn.
Nhưng bây giờ cô làm sao có thể sắm tốt vai lão bà của hắn được chứ ? Hiện tại cô hoàn toàn mất đi khái niệm với thân phận này, một lòng một dạ chỉ muốn bình tâm là tâm hồn.
Tuy rằng biết làm ngơ xem như chuyện gì cũng chưa xảy ra vốn sẽ tự tại hơn, nhưng điều này là không có khả năng, tiếp tục sai, thì chuyện này liền có tương lai sao?
Mật Mật không nói gì, trong lòng thực hoảng loạn, giống như một đứa bé đã làm sai chuyện , cúi đầu .
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~