Chẩm Biên

Chương 16: Ấn tượng

Mật Mật cúi đầu, đè nén chua xót trong nội tâm xuống , lắc lắc đầu.

Cô lúc này mới nhớ tới, từ lúc cô cùng Lăng Nhiễm làʍ t̠ìиɦ lần đầu tiên , liền chưa bao giờ làm bất cứ biện pháp tránh thai nào... Đối với phát hiện này làm Mật Mật bị dọa ra một lưng mồ hôi lạnh, đây là một chuyện nguy hiểm cỡ nào.

Nếu thực sự có em bé, thì cô nên làm sao bây giờ , nên gọi Lăng Nhiễm là gì?

Lại nghe Trang Liễu nhàn thoại lải nhải việc nhà .

“Mẹ là lo lắng các con đều là người trẻ tuổi, vì hưởng thụ nhiều hơn mấy năm tự do tự tại , liền không muốn có em bé, A Nhiễm, phương diện này mẹ khuyên con, nên nhân lúc tuổi trẻ sớm một đứa bé, như vậy đến trung niên , vấn đề áp lực sự nghiệp, trưởng bối dưỡng lão, cách dưỡng dục em bé mới sẽ không cùng nhau tới, đúng không.”

“Đúng vậy, mẹ, có nhất định chúng con sẽ sinh.”

mười ngón tay Lăng Nhiễm cầm chén sứ xanh nhạt trong tay , giống như một đứa con trai ngoan ngoãn nghe lời , nghiêm túc trả lời Trang Liễu , sau đó, hắn hạ con ngươi giấu dưới mắt kính gọng vàng , hướng về Mật Mật bên người thoáng nhìn, thấp giọng nói:

“Mật, em nói đúng không? Anh cũng muốn có một đứa bé sớm một chút , sớm một chút cảm nhận được ấm áp gia đình.”

Mật Mật vốn dĩ đang ở uống cháo, bị những lời này của Lăng Nhiễm làm sặc một chút, cô ho khan, nghiêng đầu nhìn về phía Lăng Nhiễm ngồi ở bên người, ác cảm tội ác ở trong lòng bốc lên làm cô cảm thấy có chút không khoẻ .

Trang Liễu ngồi xuống ở đối diện, cầm cái muỗng sứ thật dài , tự mình múc đầy chéncháo, nhìn về phía Lăng Nhiễm hỏi:

“Nghe lời này của con giống như rất thiếu cảm giác gia đình ấm áp .”

Bà cùng Mật Mật giống nhau, kỳ thật đối với cha mẹ Lăng Nhiễm đều cảm thấy thực xa lạ, thời điểm hai người Lăng Nhiễm cùng Mật Mật kết hôn, cha mẹ Lăng Nhiễm cũng không có từ nước ngoài trở về.

Cho nên Trang Liễu cũng không biết lời này của Lăng Nhiễm là xuất phát từ ý nghĩ gì.

Dáng vẻ Lăng Nhiễm lại là không sao cả, cong môi cười một chút, nhìn Trang Liễu cùng Mật Mật nói:

“Chuyện khi con còn nhỏ không rõ, con kỳ thật là được cha mẹ bây giờ nhận nuôi, điều kiện bọn họ rất tốt, nhưng bởi vì con không phải là đứa trẻ mà họ sinh ra cho nên không thể cảm nhận được sự thân thiết chân chính , đương nhiên, ở mặt kinh tế bọn họ không để con có bất cứ thiếu hụt gì.”

Mật Mật nghiêm túc nhìn Lăng Nhiễm, cô đột nhiên có chút sợ hãi hỏi:

“Vậy, vậy anh đối với cha mẹ thân sinh, còn chút ấn tượng nào không?”

Bởi vì lời Lăng Nhiễm, Trang Liễu đột nhiên nhớ tới con trai mà mình đã tăng cho người khác , bà đối với Lăng Nhiễm dâng lên một loại thương tiếc tràn lan, ánh nhìn nghiêm túc có chút ướŧ áŧ mà nhìn Lăng Nhiễm, phảng phất như đem Lăng Nhiễm cùng con trai trong trí nhớ chồng lên nhau.

Chỉ thấy Lăng Nhiễm quay đầu, nhìn Mật Mật, cũng thực nghiêm túc hỏi:

“Em hy vọng là anh có ấn tượng, hay là không có ấn tượng ?”

Lại tới nữa, lại tới nữa, cái loại cảm giác sởn tóc gáy mà Mật Mật không vứt đi được , lại thổi quét qua xương sống Mật Mật , con ngươi cô bởi vì sợ hãi mà trừng lớn, trong đầu đột nhiên nghĩ đến, nếu anh trai cô bị người khác nhận nuôi lúc mười tuổi, hẳn là đối với cha mẹ của mình vẫn có ký ức.

Vậy, vậy vì sao Lăng Nhiễm không nhận ra Trang Liễu?

Nhưng đột nhiên nghe được Trang Liễu ngồi ở đối diện nói:

“Tốt nhất là không có ấn tượng, có thể dễ dàng đem con trai mình tặng cho người khác, cha mẹ như thế có cái gì đáng để nhớ thương? A Nhiễm, con may mắn, cha mẹ nuôi của con ít nhất không ở phương diện vật chất bạc đãi con, con phải hiếu kính cha mẹ nuôi của mình thật tốt, không cần nghĩ lại cha mẹ trước kia, bọn họ không xứng.”

Bà đã nói như vậy,tựa như đang cùng với con trai trong quá khứ của mình nói chuyện, có loại cảm xúc chém đinh chặt sắt tự ghét .

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~