Thấy Mật Mật không nói lời nào, lại khóc, khóe miệng Lăng Nhiễm hơi hơi nhếch lên một chút , có vẻ rất có kiên nhẫn , nhìn Mật Mật còn nói thêm:
“Em nha, giống như mẹ nói vậy, vẫn còn tâm tính của đứa bé chưa lớn, nói gió chính là mưa, mặc kệ em gặp chuyện gì, vẫn không có khả năng ly hôn , đời này đều không thể, Mật, chúng ta là người một nhà, anh yêu em, trong sinh mệnh này của mình, anh không thể tưởng tượng được có một ngày em sẽ trở thành của một người khác, cho nên anh muốn cả đời cùng em ở bên nhau, đã hiểu chưa?”
Cả đời a... Người một nhà nên cùng nhau sống chung, trừ phi tử vong, nếu không không thể bị tách ra, cho dù là chuyện gì đều không thể trở thành lý do để tách ra.
Lăng Nhiễm nhìn Mật Mật, một đôi mắt thâm thúy nhìn thẳng vọng vào chỗ sâu trong đáy mắt Mật Mật , tràn ngập chuyên chú.
Không biết vì sao, ánh mắt chuyên chú này đã từng làm tim Mật Mật đập mạnh không thôi , bây giờ lại làm cô sinh ra cảm giác không rét mà run .
Cô sợ hãi mà nhìn Lăng Nhiễm, nhẹ nhàng lên tiếng, cho thấy chính mình đã hiểu.
Ly hôn, không có khả năng!
Trừ phi đem chân tướng nói ra, nếu không cả đời Lăng Nhiễm đều không tính toán sẽ cùng Mật Mật ly hôn.
Trong miệng như nếm phải mật đắng , di động đầu giường lại vang lên lúc này, Lăng Nhiễm không biết vì sao lại cảm thấy tâm tình cũng không tệ lắm từ trên người cô đứng dậy, duỗi tay lấy di động trên tủ đầu giường.
Là bản ghi nhớ nhắc nhở.
Sau đó động tác hắn nhanh nhẹn từ trên người Mật Mật đứng lên, thân mình trần trụi hướng phòng tắm mà đi, nói:
“Mẹ hôm nay đã nói là đến mộ của baba thăm viếng, cho nên chúng ta xuất phát sớm một chút, nếu không buổi chiều sẽ trễ chuyến bay.”
“Chuyến bay buổi chiều?”
Mật Mật bọc chăn từ trên giường ngồi dậy , đầu còn có chút hỗn độn.
Chỉ nghe thanh âm Lăng Nhiễm từ trong phòng tắm truyền ra, hắn nói:
“Lão bà, em thật đúng là dễ quên , lão công em bận lên bận xuống còn phối hợp với tiến độ công việc, chính là vì tuần trăng mật của hai chúng ta, em thì tốt rồi, cái gì cũng quên.”
Có tiếng nước truyền đến, là Lăng Nhiễm ở trong phòng tắm mở vòi hoa sen, bởi vì muốn tiện giao tiếp, hắn cũng không có đóng cửa phòng tắm.
Vì thế Mật Mật liền nhìn được dáng vẻ tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ Lăng Nhiễm đứng ở phía dưới vòi hoa sen tắm rửa.
Cô nghiêng mặt qua , gương mặt hơi hơi phiếm hồng, tìm được áo ngủ của mình tròng lên , vội vội vàng vàng, thay hai người thu thập hành lý.
Cùng anh trai ruột của mình đi hưởng tuần trăng mật... Mật Mật ý thức được điểm này, đột nhiên liền cảm thấy mục đích chọn lựa địa điểm kỹ càng để hưởng tuần trăng mật kia, nhất thời hoàn toàn mất đi hứng thú.
Cô buồn đầu cân nhắc, nếu có thể đem hành trình đi tuần trăng mật đẩy đi thì tốt rồi.
Bên ngoài, Trang Liễu đã sớm bắt đầu làm cơm sáng, đêm qua bà làm xong cơn sau đó khi ăn xong liền rời đi tân phòng của Mật Mật cùng Lăng Nhiễm , bởi vì Mật Mật trừ bỏ một ít thân thích không liên quan, cũng chỉ còn lại một người là Trang Liễu.
Vốn dĩ Lăng Nhiễm tính toán để Trang Liễu cùng vợ chồng bọn họ sống cùng nhau .
Nhưng nói thế nào Trang Liễu vẫn không muốn, bà cảm thấy mình là một phụ nữ trung niên, ở đâu mà không phải ở? Mật Mật cùng Lăng Nhiễm vừa mới kết hôn, đúng thời điểm gắn bó keo sơn , bà sao có thể ở lại trong phòng hai người chứ? Như vậy quá không thích hợp.
Suy xét đến ý kiến của Trang Liễu, Lăng Nhiễm liền cùng Mật Mật ở trên lầu, lại mua một phòng đơn cho Trang Liễu ở lầu dưới , đã thanh toán tiền hết trong một lượt, hơn nữa trang hoàng cũng rất tốt, cũng tiện để Trang Liễu cùng bọn họ tiện đường qua lại.
Cho nên Trang Liễu từ trên xuống dưới cũng rất tiện, ngày hôm qua Lăng Nhiễm lại để bà lưu lại dấu vân tay của tân phòng , vì thế khi Mật Mật cùng Lăng Nhiễm còn chưa rời giường , Trang Liễu cũng đã từ dưới lầu đi lên , thay vợ chồng son chuẩn bị cơm sáng.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~