Trong căn nhà được trang hoàng tinh xảo, mang theo một ít hơi hướng phục cổ trung cổ, trên mặt Mật Mật đều là nước mắt cuộn tròn thân mình trong một góc sô pha bọc da màu đen .
Cô cố hết sức dùng một thời gian ngắn, để điều chỉnh tâm tình sau khi nhìn nội dung trong bưu kiện , mặc dù nội tâm chấn động nhưng ít nhất cô đã giả trang bề ngoài thoạt nhìn không có cuồng loạn như lúc vừa rồi.
Nhưng điều này cũng không đại biểu cho việc Mật Mật tiếp nhận được thông tin của bưu kiện đó, sự thật Lăng Nhiễm chính là anh trai cô .
Đúng vậy, dì tổ trưởng khu dân phố đã gửi một bưu kiện cho Mật Mật , trong đó là những thông tin bản điện tử kỹ càng tỉ mỉ về thủ tục nhận nuôi trước kia, những điều này là hoàn toàn trùng khớp với hoàn cảnh của Lăng Nhiễm , chứng cứ thực rõ ràng, chứng nhận thân phận cha mẹ nuôi của Lăng Nhiễm , ảnh chụp khi còn nhỏ của Lăng Nhiễm, sau khi thay tên hộ khẩu ... Vân vân.
Những điều này như đang nói cho Mật Mật biết, cô đang trải qua một hồi bi kịch về luân lý .
Đúng vậy, lão công của cô , người đàn ông lịch lãm, giàu có, chỉ số thông minh cao , bằng cấp cao , lão công có bối cảnh giáo dục ở nước ngoài, có 99% khả năng ,chính là anh tra bị nhận nuôi của nhà i Mật Mật.
“Tại sao lại như vậy...”
Mật Mật cuộn tròn ở trên sô pha , hai tay ôm đầu, không dám tin mà thấp giọng lẩm bẩm tự nói.
Cô ăn mặc quần áo ở nhà đơn giản ấm áp rộng thùng thình , cả người thoạt nhìn có một loại khí chất cô dâu nhỏ ở nhà mong mỏi , thân ảnh rúc ở trong góc ,cô đơn lại bất lực.
Cô không thể tin được sự trùng hợp trời xui đất khiến đến mức mình được gả cho chính anh trai ruột của mình.
“Vì sao lại phát sinh những chuyện như vậy?”
Cả người Mật Mật run rẩy, đột nhiên, tiếng chuông cửa phía sau vang lên, cô chỉ cảm thấy kinh hoảng, vội quay đầu nhìn lại, sợ hãi người ngoài cửa đến là ai.
Chuông cửa liên tục vang lên, Mật Mật không dám đi mở cửa, lúc này cô không muốn đối mặt với bất cứ người nào, ai cũng không muốn gặp.
Nhưng mà, hiện thực chung quy sẽ không mặc kệ Mật Mật co đầu rút cổ một mình ở trong góc, khoá của hai cánh cửa chính chuyển động, cửa bị mở ra, người đàn ông cao lớn thân xuyên tây trang, trong tay xách theo hai cái bao nilon, vừa vào cửa, vừa nghiêng người để mẹ vợ từ phía sau tiến vào.
Hắn nhìn thoáng qua Mật Mật đang ngồi trên sô pha , hỏi:
“Em ở nhà sao? Sao lại không mở cửa cho mẹ? Mẹ ở bên ngoài gõ cửa một hồi lâu.”
Trang Liễu xoa xoa mồ hôi trên trán, thay đổi dép lê đi vào, giơ tay đánh nhẹ lưng Mật Mật, cả giận:
“Con cái nha đầu thúi này, sao lại nghễnh ngãng như vậy, biết mẹ ở bên ngoài gõ cửa bao lâu rồi không, nếu không phải gặp A Nhiễm trở về, mẹ cũng không vào được, con ở trong nhà làm gì vậy?”
Mặt Mật Mật trắng bệch, ngẩng đầu nhìn mẹ của mình, hốc mắt cô có chút hồng, chẳng qua bởi vì ánh sáng, Trang Liễu lại vội vàng đem đồ ăn đem vào nhà, cũng không có phát hiện Mật Mật có điều khác thường.
Lăng Nhiễm vừa vào cửa một bên thoát tây trang, một bên nói với Trang Liễu:
“Xin lỗi mẹ,chút nữa con sẽ thiết lập lại khóa vân tay cho mẹ, trong khoảng thời gian này con thật sự là bận quá, Mật Mật , em làm gì vậy?”
Lăng Nhiễm nói xong, biểu tình như là mới chú ý tới sự không thích hợp của Mật Mật, hắn mặc áo sơ mi sọc , vừa cởi cổ tay áo ra , vừa đi lại đây, ngồi ở bên người Mật Mật.
Duỗi tay, đem cánh tay dài ôm ở trên vai Mật Mật , cúi đầu, một đôi mắt sắc bén giấu dưới kính gọng vàng, hắn nhìn Mật Mật, hỏi:
“Mặt sao lại trắng bệch như vậy ? Biểu tình của em như vậy là sao? Làm sao vậy?”
“Em... Em gặp ác mộng, em...”
Mật Mật thở sâu, đột nhiên không biết phải nên đối mặt với người được xem là lão công trước mặt mình như thế nào cho phải.
Biểu hiện của hắn vẫn thực ôn nhu, nhưng gương mặt này lại khiến cho đáy lòng Mật Mật dâng lên một cổ kinh hoàng.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~