Gia Kì nghe Tiểu Minh nói có phần hơi buồn cười về cái tính cục mịch của Phi Ưng nhưng cũng thấy thương cô bạn của mình.
" Bây giờ hai người đã nói chuyện lại chưa? ".
Tiểu Minh chán nản nói " Vẫn chưa không lẽ bây giờ tớ phải bắt chuyện trước, chứ cái tên thối tha đó sẽ không bao giờ nói trước đâu vãi lại tớ cũng không muốn chia tay với anh ấy tại lúc đó tức giận nên nói vậy thôi "
Gia Kì tư vấn cho cô một hồi rồi đi vào trọng tâm của câu chuyện.
" Tớ sẽ sang Mỹ sinh sống ".
Tiểu Minh bất ngờ la toáng lên trong điện thoại.
" Cái gì khi nào cậu đi?"
Gia Kì: " Tuần sau vào ngày thứ ba ".
Tiểu Minh: " Sau đi vội quá vậy ".
Gia Kì: " Sau này sang đó ổn định hết rồi tớ sẽ kể lại mọi chuyện cho cậu nghe đừng giận tớ, hai chúng ta sẽ thường xuyên gọi cho nhau có được không ".
Tiểu Minh: " Tớ sẽ nhớ cậu và hai bác chết mất, thật sự quá bất ngờ "
Gia Kì mỉm cười nói tiếp
" Được rồi cậu đó ráng làm lành với Phi Ưng đi tớ chỉ muốn cậu sống hạnh phúc là tớ vui lắm rồi ".
Tiểu Minh đã bắt đầu thúc thích.
" Được rồi sang đó nhớ gọi về cho tớ ".
Rồi hai người kết thúc cuộc trò chuyện Gia Kì nằm trên giường nhìn lên trần nhà ngẫm nghĩ về những khoảng thời gian trước lúc không có Lệ Mỹ, hắn luôn đối xử nhẹ nhàng với Gia Kì lắng nghe những lời cô nói, còn bây giờ chẳng còn gì ngoài sự nghi ngờ, từ cái ngày mà hắn giam cầm cô thì mọi sự yêu thương của cô trong hắn đã dần lụi tàn, còn vài ngày nữa là cô sẽ rời đi trước tiên là phải ngoan ngoãn nghe lời hắn để không bị hắn nghi ngờ lúc đó mới gọi là thành công Gia Kì không biết mọi chuyện có thuận lợi không nữa nhưng cô phải liều một phen vì đây là hạnh phúc cả cuộc đời cô, cô không thể bỏ phí thanh xuân của mình trong căn nhà này được.
Tối đó Vu Quân đã đi uống rượu dường như đã uống rất nhiều nhưng lí trí vẫn còn bước chân vẫn vững vàng, cơ thể hắn nồng nặc mùi rượu, hắn đi vào cửa nhà gương mặt tối sầm đôi mắt chất chứa một tia lửa giận, Gia Kì đi xuống lấy nước để uống thấy Lệ Mỹ đi đến dìu hắn miệng phát ra âm thanh dịu dàng.
" Anh có sao không để em dìu anh lên phòng ".
Hắn không quan tâm đến lời Lệ Mỹ nói đôi mắt hướng về phía Gia Kì đang bước xuống lầu, Vu Quân nhìn cô đầy tức giận, Gia Kì bị hắn nhìn có chút lo lắng nhưng cô vẫn hiên ngang bước xuống đi vào phòng bếp bởi vì không bao lâu nữa cô sẽ rời khỏi nơi này không phải e ngại trước hắn làm gì nữa, đi được vài bước, đã bị một giọng nói lạnh lùng khiến cho cô rùng mình.
" Đứng lại ".
Gia Kì nghe hắn nói bước chân dừng lại quay đầu về phía hắn lộ ra gương mặt miễn cưỡng cười nói.
" Anh gọi em à ".
Vu Quân lạnh lùng đẩy Lệ Mỹ ra tiến về phía Gia Kì, cô hơi lo lắng lùi về phía sau hắn càng tiến đến để cô phải đối mặt với hắn, Vu Quân cướp lấy ly thủy tinh cô đang cầm trên tay, hắn đưa ra không trung thả tay ra ly thủy tinh rơi xuống vỡ vụn thành từng mảnh Gia Kì và Lệ Mỹ điều giật thót người, Gia Kì nhìn hắn đầy khó hiểu, hắn càng tiến gần côn kề má của mình vào má cô môi mỏng thì thào nói.
" Nếu muốn chạy trốn kết cục của em sẽ giống như cái ly này ".
Gia Kì nghe hắn nói mắt trợn lên vẻ mặt đầy sự sợ hãi lo lắng không lẽ hắn đã biết được kế hoạch của cô nhưng ai nói cho hắn biết mới được chứ, Gia Kì lấy lại bình tĩnh thở mạnh hạ giọng nói.
" Anh bị làm sao vậy, chắc anh đã uống nhiều quá rồi mau lên phòng nghĩ ngơi đi ".
Hắn nhếch mép đầy sự tàn ác đưa tay vuốt lấy mái tóc của Gia Kì nói.
" Tôi nói thì sẽ làm em biết tính tôi mà ".
Gia Kì né tránh cánh tay của hắn mặt lạnh lại dù gì cô cũng phải liều một phen để thoát khỏi nơi gọi là địa ngục này.
" Tùy anh vậy em mệt rồi lên phòng trước đây".
Hắn nắm chặt lấy cánh tay Gia Kì không cho cô đi tiếp Kéo mạnh cô về phía mình rồi bế thóc cô lên, Gia Kì sợ hãi nhìn hắn, cô sợ hắn sẽ phát tiết giống đêm đó khiến cho cô như muốn khóc giọng nói nghẹn lại.
" Này anh làm gì vậy?, bỏ em xuống".
Hắn không nói nữa lời bế cô đi thẳng một mạch lên phòng.