Đến nhà ba mẹ, Gia Kì đi vào trong thấy họ đang ngồi ngoài sân Gia Kì vội chạy đến ôm chằm lấy mẹ tự nhiên nước mắt cứ rơi xuống, bao nhiêu uất ức tuổi nhục cô chỉ có thể kiềm nén trong lòng, những lúc ở bên ba mẹ như thế này cô mới cảm thấy yếu trong lòng bùng phát mọi cảm xúc như vậy, thấy Gia Kì khóc mẹ cô lo lắng vỗ lưng con gái hỏi.
" Con bị làm sao vậy? ở đó họ đối xử không tốt với con hay sao?".
Gia Kì càng khóc nấc lên khiến cho ba mẹ cô càng lo lắng, sau một hồi cô mới bình tĩnh lại đưa tay lau nước mắt rồi ngồi xuống nói.
" Ba mẹ à chúng ta sang Mỹ sống đi ".
Ba mẹ cô khó hiểu nhìn nhau rồi quay sang nhìn Gia Kì mẹ cô lên tiếng nói.
" Con bị làm sao vậy có vấn đề xảy ra với con sao, nói cho ba mẹ biết rồi chúng ta mới quyết định được chứ "
Gia Kì nghẹn ngào nói.
" Con không muốn sống ở đó nữa, mỗi ngày đối với con như địa ngục, con phải chịu sự gian cầm, gò bó chịu những lời chỉ trích khiến con vô cùng mệt mỏi, con muốn đi khỏi nơi đó càng xa càng tốt nhưng con muốn ba mẹ đi theo con bởi vì hắn biết được con bỏ đi thì nhất định sẽ không để yên cho gia đình mình đâu ".
Mẹ cô nghe con gái kể hai bên khoé mắt đã đã đỏ hoen bà cũng nghẹn ngào nói.
" Sau lúc nào con cũng nói với chúng ta là con sống tốt, sao con phải cố chịu đựng, cũng chỉ tại ba mẹ làm ăn thua lỗ nên mới đẩy con gái mình đi đến địa ngục như thế này, chúng ta thật sự rất có lỗi với con, con gái à ".
Ba cô cũng không kiềm chế được khi đứa con gái mình yêu thương lại chịu nhiều uất ức như vậy ông cũng nghẹn ngào.
" Chúng ta sẽ luôn ủng hộ những gì con làm, miễn là con được hạnh phúc ".
Gia Kì nghe ba mẹ nói cũng vui mừng phần nào cô ôm lấy hai người đầy yêu thương.
Sau màng đau buồn vừa rồi cả nhà bắt đầu nghiêm túc lại nói chuyện với nhau.
Mẹ cô lên tiếng trước.
" Gia Kì à chúng ta sẽ luôn ủng hộ những việc con làm, nhưng hiện tại gia đình mình rất khó khăn lấy tiền đâu ra để sang bên đó sinh sống đây "
Gia Kì nắm lấy tay mẹ vẻ mặt đầy sự chắc chắn.
" Con có thể lo được mọi chuyện, con sẽ không để cho hai người chịu khổ đâu ".
Ba mẹ cô có vẻ hơi hoài nghi về mọi chuyện nên Gia Kì đành nói tất cả cho họ nghe kể cả việc cô được mẹ chồng giúp đỡ để họ yên tâm hơn.
Ba mẹ cô lúc đầu cũng còn hơi phân vân nhưng vì hạnh phúc cả đời của con mình họ đều chấp nhận.
Gia Kì vui mừng khi ba mẹ chịu đi với cô.
Cô bắt đầu lên kế hoạch.
" Thứ hai tuần sau hắn ta sẽ đi công tác ở nước ngoài khoảng mấy ngày trong lúc đó mẹ chồng con sẽ giúp chúng ta rời khỏi đây ba mẹ hãy chuẩn bị đồ đạc sẵn sàng để đến lúc đi thì sẽ nhanh hơn, mọi thứ càng nhanh càng tốt, hôm nay đã là thứ sáu chỉ còn có mấy ngày nữa
thôi hai người tranh thủ chuẩn bị đi, còn về phần con, con sẽ tự lo liệu được".
Ba mẹ cô gật đầu đồng ý, bỗng tiếng chuông điện thoại của Gia Kì vàng lên cô giật bắn mình, đó là số điện thoại của Vu Quân, Gia Kì từ từ bắt máy.
" Alo ".
Bên đầu dây bên kia một giọng nói trầm khàn đầy chiếm hữu vang lên.
" Anh nghĩ đã đến lúc em nên về nhà rồi đó ".
Gia Kì cười cười qua điện thoại nói.
" Được rồi, được rồi em sẽ về liền ".
Rồi cô cúp máy dứt khoát mọi thứ cho kế hoạch cô đã phổ cập cho ba mẹ nghe đến hôm đó sẽ thực hiện
Cô chia tay với họ rồi ra về nếu còn ở lâu nữa chắc chắn sẽ phiền phức.
Về đến nhà cô đi vào phòng liền gọi cho Tiểu Minh, từ lúc xảy ra chuyện đến giờ hắn không cho cô đυ.ng vào điện thoại của mình, mấy ngày nay do cô ngoan ngoãn chịu nghe lời nên hắn mới đưa lại cho cô.
" Alo Tiểu Minh à là tớ đây ".
Tiểu Minh ở đầu giây bên kia nghe giọng nói của Gia Kì liền vui mừng nhưng có một chút hờn dỗi.
" Tưởng cậu không còn nhớ đến tớ nữa chứ "
Gia Kì cười nhẹ nói.
" Mình thật sự rất xin lỗi cậu, tất cả là lỗi của mình, hại cậu và Phi Ưng phải chia tay nhau ".
Tiểu Minh vội đáp lại.
" Tại sao lại tại cậu có trách thì trách tên chồng tàn ác của cậu kìa đánh anh ấy đến nổi tớ xém chút nữa là nhìn không ra, hôm đó bọn tớ cãi nhau một trận dữ dội rồi tớ đề nghị chia tay, tên đầu đất đó im lặng bỏ về không nói một lời nào hết "