Xuống phòng ăn đã thấy Lệ Mỹ ngồi trên bàn ăn, gương mặt cô ta có vẻ không vui khi thấy Vu Quân và Gia Kì đi cùng nhau.
Gia Kì ngồi xuống bàn không nhìn Lệ Mỹ lấy một cái, cô ta bắt đầu lên tiếng mỉa mai.
" Hôm qua sau không thấy cô Gia Kì ra khỏi phòng vậy, cô không khoẻ sao? ".
Gia kì hít một hơi quay sang chỗ khác không thèm trả lời.
Lệ Mỹ cảm thấy như bị bẻ mặt, liếc Gia Kì một cái, quay sang nói với Vu Quân.
" Anh à hôm qua anh đã hứa sẽ đưa em đi chơi nhớ chứ, sẵn tiện hôm nay em rãnh rỗi hay là chúng ta đi đi ".
Vu Quân ngồi cắt đĩa thịt bò trước mặt đưa sang cho Gia Kì nói.
" Cũng được ăn sáng xong chúng ta sẽ đi ".
Lệ Mỹ cười vui vẻ đắc ý nhìn Gia Kì, cô chẳng thèm quan tâm cắm cúi ăn, ăn được vài miếng Gia Kì đứng dậy đi lên phòng, cô cảm thấy mình như đang cản trở họ thể hiện tình cảm với nhau nên rời đi sớm.
Vu Quân vẫn ngồi ăn hắn thấy cô đi lên phòng từ phía sau vang lên giọng nói.
" Lên phòng thay đồ ".
Gia Kì khó hiểu quay lại hỏi.
" Để làm gì?".
Hắn vẫn ung dung nói.
" Đi ra ngoài cùng tôi "
Gia Kì phẩn nộ nói.
" Tôi không rãnh rỗi đi chơi với các người, tự mình đi đi ".
Hắn bỏ nĩa xuống gương mặt tối sầm lại.
" Đừng để tôi nói lại lần thứ hai ".
Gia Kì bực tức bỏ lên phòng, cô thật sự sợ con người của hắn, gia đình cô đã bị hắn làm cho ra nông nỗi này, cô không muốn ba mẹ mình phải chịu khổ vì mình nữa nên tạm thời cô sẽ ngoan ngoãn nghe lời của hắn để xoa dịu hắn, một thời gian sau cô sẽ rời xa hắn.
Lệ Mỹ nghe Vu Quân nói sẽ đưa Gia Kì đi cùng gương mặt lộ rõ sự khó chịu bàn tay nắm chặt chiếc nĩa, kế hoạch tiếp cận Vu Quân của cô luôn bị Gia Kì xen ngang khiến cho cô ta càng căm ghét Gia Kì hơn nữa.
Lúc này Thiên Ngọc cũng đến, cô cười nói vui vẻ.
" Chào anh hai và chị Lệ Mỹ ".
Lệ Mỹ thấy Thiên Ngọc liền đổi lại bộ mặt dịu dàng vui vẻ cười.
" Chào em ".
Thiên Ngọc đi đến bàn ăn ngồi xuống.
Lệ Mỹ liền thân thiện nói.
" Em đã ăn gì chưa?, cùng dùng bữa đi ".
Thiên Ngọc lắc đầu nói.
" Em đã ăn ở nhà rồi chị và anh Hai cứ ăn đi ".
Vu Quân vẫn ngồi ăn biểu cảm khuôn mặt không thay đổi lạnh lùng hiên ngang.
Lệ Mỹ lên tiếng đề nghị.
" Hôm nay chị và anh hai em đi chơi, em có muốn đi không?"
Thiên Ngọc nghe đến đi chơi mắt sáng rỡ lên.
" Đi chơi à?"
Lệ Mỹ cười nhẹ nói.
" Đúng vậy em có muốn đi không?"
Thiên Ngọc bỗng nhiên xìu xuống nói.
" Nhưng em đi theo sẽ phiền hai người lắm, lâu lắm rồi hai người mới có khoảng thời gian bên nhau ".
Lệ Mỹ liền móc méo nói.
" Có cả Gia Kì đi nữa không phải chỉ có anh chị thôi đâu em cứ yên tâm ".
Thiên Ngọc nhìn Lệ Mỹ đầy phẫn nộ nói.
" Cái gì thật không chị ".
Lệ Mỹ gật gật đầu.
Thiên Ngọc gương mặt đầy quả quyết.
" Vậy em cũng sẽ đi ".
Sau khi tất cả mọi người chuẩn bị xong đi ra xe, Gia Kì mặc trên người một chiếc váy màu trắng mái tóc đen buông xõa trên đôi mắt ẩn chứa một nỗi buồn không ai thấu, Còn Lệ Mỹ thì diện cho mình một chiếc đầm đen nhìn cô ta vô cùng quyến rũ xinh đẹp, hai người mang một nét đẹp khác nhau như tấm gương phản chiếu.
Vu Quân là người lái xe Gia Kì ngồi vào ghế phụ Thiên Ngọc và Lệ Mỹ ngồi ở phía dưới, hai người nói chuyện suốt quãng đường đi, còn Gia Kì chỉ im lặng nhìn ra cửa xe gương mặt phản phức nỗi buồn.