Làm Người Mẫu Của Anh

Chương 17: Đây giống như việc đưa cơm vào tận miệng

17: Đây giống như việc đưa cơm vào tận miệng

Trans: Vivians2

***

Lâm Diệu Giai tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ bị anh đặt ở trên giường. Cô không biết tiếp theo có bị nam thần dùng dươиɠ ѵậŧ to dài đâm vào phá thân hay không, trong lòng rất căng thẳng.

Lúc này tâm trạng của Hạ Mân Phỉ cũng không tránh khỏi có chút phức tạp.

Anh từng cho rằng bản thân mình khó có thể phạm sai lầm trong vấn đề tìиɧ ɖu͙©. Mặc dù chưa có bạn gái nhưng anh đã từng gặp đủ loại phụ nữ cố tình tiếp cận anh, đến nỗi anh từng tự phụ nghĩ bản thân anh biết rất rõ tất cả những chiêu trò dụ dỗ đàn ông của phụ nữ.

Nhưng trong ấn tượng của anh, Lâm Diệu Giai hoàn toàn không phải là “một người phụ nữ", trước khi trút bỏ quần áo, cô luôn giống một sinh vật vô giới tính hơn.

Hễ ai nhắc đến ba chữ "Lâm Diệu Giai" là nghĩ ngay đến, không phải là khuôn mặt hay cơ thể của cô mà giống như một biểu tượng hơn.

Biểu tượng này đại diện cho một loạt các trải nghiệm cá nhân không liên quan đến giới tính, tương tự như đội tuyển luyện thi đấu quốc gia, năm nhất thi cấp tỉnh, năm hai xuất bản trên tạp chí Nature v.v...

Không chỉ có sức quyến rũ tính dục âm tính, mà thỉnh thoảng còn khiến người ta "kinh hãi", nếu như thêm vào một số giá trị về sức mạnh ẩn giấu của cô, thật sự đã đạt đến mức độ cô lập....

Hạ Mân Phỉ đã là

bạn học của cô hơn mười năm, trước đó anh chỉ có ấn tượng mơ hồ về ngoại hình của cô nên khó có thể liên tưởng ba chữ Lâm Diệu Giai với người phụ nữ xinh đẹp mê ly kí©ɧ ŧìиɧ, xấu hổ thẹn thùng, giữa hai đùi giàn giụa mật nước trên giường anh lúc này.

Anh không khỏi bắt đầu suy nghĩ, nếu hôm nay anh bị du͙© vọиɠ của mình làm cho mê muội nhất thời, thật sự cùng cô xảy ra chuyện gì đó, vậy về sau anh sẽ tiếp tục tiếp xúc với cô như thế nào? Anh có muốn cô là bạn gái của anh không?

Nhưng Hạ Mân Phỉ lại không nghĩ anh thích cô, thậm chí anh còn không hiểu rõ cô.

Hai người chính thức quen nhau chỉ có ba ngày, phần lớn thời gian bên nhau đều yên tĩnh vẽ tranh, không nói chuyện, không hề có nền tảng tình cảm.

Anh cũng không tuỳ tiện đến mức bất kỳ người phụ nữ xinh đẹp nào cũng có thể yêu đương, nếu không anh sẽ không luôn độc thân đến giờ.

Tuy nhiên, anh có thể thấy Lâm Diệu Giai thích anh.

Anh biết quá rõ một cô gái khi động tâm sẽ có ánh mắt như thế nào. Chẳng qua ngay từ đầu anh không nghĩ theo hướng này, càng không dự đoán được mọi chuyện sẽ phát triển theo hướng này.

Lâm Diệu Giai ngẩng đầu nhìn anh, tâm trạng hưng phấn của cô dần nguội lạnh.

Đã thích Hạ Mân Phỉ nhiều năm như vậy, Lâm Diệu Giai có thể hiểu rất rõ anh trong một số vấn đề, thậm chí có thể hiểu ý anh chỉ bằng một ánh nhìn.

Nhưng mà, Lâm Diệu Giai không thể nói rõ mình thấy mất mát thế nào. Dù sao thì, Hạ Mân Phỉ từ nhỏ đến lớn vẫn luôn là một tảng băng lớn, không một nữ thần nào có thể nắm bắt được.

Một người bình thường như cô có thể khiến anh biến thành dáng vẻ đói khát như vậy cũng coi như có thành tựu.

"Cậu không cần phải suy nghĩ nhiều, chỉ là nhìn, rồi sờ soạng thôi... Không sao cả." Lâm Diệu Giai ngượng ngùng khoanh chân thon dài: "Nếu không quan sát kỹ... Cậu không hiểu rõ được cấu tạo các cơ của cơ thể con người, cũng như khi các cơ dùng lực thì làm sao có thể vẽ tốt được... Vì tôi đã nhận làm công việc này, nên tôi cũng muốn... cố gắng hết sức."

Hạ Mân Phỉ do dự rất lâu, nói thẳng ra anh muốn nhìn huyệt nhưng lại không muốn trở thành tra nam.

Bây giờ Lâm Diệu Giai còn nghĩ ra một cái cớ cho anh. Hơn nữa cái cớ này vô cùng hợp lý, chính anh cũng không thể bịa ra cái cớ đó, hoàn toàn không phụ danh tiếng học bá của cô.

Đây giống như việc đưa cơm vào tận miệng, vì vậy sao anh còn có lý do gì để từ chối được?

Hạ Mân Phỉ lập tức không nói lời nào, chui vào trong chăn bông, nắm lấy cặρ √υ' tròn trịa đàn hồi, sung sướиɠ xoa nắn.