10: Đầṳ ѵú của cậu không đủ cứng, có thể tự xoa bóp để nó dựng đứng như lúc nãy được không?
Trans: Vivians2
***
Lâm Diệu Giai dang rộng hai tay của mình, thả lỏng toàn bộ cơ thể, mặc anh miêu tả cặρ √υ' trắng nõn đã trở nên đầy đặn và săn chắc hơn vì hưng phấn tìиɧ ɖu͙©.
Lần đầu tiên mơ tưởng đến việc được anh xoa vυ' là khi nào? Chắc là hồi cấp 2...
Khi đó, Lâm Diệu Giai vừa mới dậy thì đã trở thành người có bộ ngực lớn nhất trong tất cả các nữ sinh xung quanh.
Mang thẹn thùng của thiếu nữ mới lớn, Lâm Diệu Giai cố gắng mặc áo ngực thật chặt để ngực trông mình trông có vẻ phẳng một chút. Nhưng mà ngực của cô quá nhạy cảm, áp lực do chiếc áσ ɭóŧ mang lại đủ khiến cô sinh ra kɧoáı ©ảʍ...
Nhưng khi đó, Lâm Diệu Giai thuộc top 10 học bá toàn năng, cô thường buộc tóc đuôi ngựa, đeo kính mắt gọng đen, lại mặc đồng phục học sinh rộng thùng thình, không lộ rõ
đường cong cơ thể, chắc hẳn không ai có thể liên tưởng cô đến một cô gái có tính dục mạnh mẽ được.
Khi cô học lớp 9, hầu hết các học sinh trong lớp chọn đều được tuyển thẳng trường cấp 3 của trường nên không khí học tập thoải mái hơn nhiều so với các lớp khác.
Thời gian cả buổi chiều vốn dành cho nghiên cứu và thảo luận, nhưng trong khoảng thời gian này, nhiều người sẽ xem sách Ngoại khóa, chuẩn bị cho nội dung học ở trường cấp 3, chuẩn bị cho thi đua sắp tới hoặc là chơi cờ vua.
Khi ở trường tiểu học, Lâm Diệu Giai xếp hạng 5 của môn cờ vây nghiệp dư, nên các bạn học xung quanh không ai có thể đánh bại cô.
Nhưng những học sinh hàng đầu luôn muốn cạnh tranh, vì vậy, luôn muốn thách đấu với cô, thậm chí còn thành lập một nhóm để đấu với cô.
Tính tình Lâm Diệu Giai vốn dịu dàng, không biết từ chối chuyện gì nên mỗi lần đều chỉ qua loa ứng phó với mấy người này.
Tâm trí cô đều đổ dồn vào Hạ Mân Phỉ đang yên tĩnh làm đề thi cách đó không xa.
Ở tuổi dậy thì, Hạ Mân Phỉ cao, gầy, lạnh lùng, dung mạo đặc biệt xinh đẹp, sống mũi cao, đường quai hàm rõ ràng, yết hầu nổi bật...
Mỗi lần Lâm Diệu Giai đều làm bộ vô ý lướt nhìn qua vị trí của anh.
Trái tim trong ngực đập mạnh như nai con chạy loạn, rồi lại chột dạ sợ bị người khác phát hiện ra tâm tư của mình, nên lần nào cũng không dám nhìn lần thứ hai.
Đối với Lâm Diệu Giai, "thích một ai đó" đòi hỏi phải suy xét xem bản thân mình có xứng đáng hay không. Nếu thích một người mà mình không xứng thì đó chính là việc mơ tưởng.
Mà mơ tưởng là điều đáng xấu hổ đối với một cô gái vị thành niên, ngay cả khi không để ý ánh mắt của các bạn cùng lớp, dù có mạnh mẽ đến đâu, với tư cách là một cô gái thường bị chê cười là con hoang không có bố, lại còn bị bố dượng quấy rối như cô, khó có thể không cảm thấy tự ti.
Sự tự ti quá mạnh mẽ khiến Lâm Diệu Giai sống hướng nội và nhút nhát hơn.
Cũng chính sự nhút nhát hướng nội khiến cô trở nên nhạy cảm và tự ti hơn.
Hôm đó cũng là một buổi chiều nhàn nhã, cô lơ đễnh đánh bại mấy đứa bạn cùng nhóm thách đấu với cô thì nghe thấy có người hét lên.
"Tức chết rồi, để Hạ Mân Phỉ đến dạy cho cậu một bài học."
"Đúng vậy! Hồi nhỏ Minh Phỉ rất giỏi cờ vây, nếu không phải vì bố mẹ không đồng ý, cậu ấy có thể đã thi đấu chuyên nghiệp rồi."
"Anh Phỉ, nhanh đến trừng trị cậu ta đi, xả giận cho chúng tôi...”
Lúc ấy, Lâm Diệu Giai ngây ngốc cả người, không nghĩ đến mình chỉ vì chơi cờ mà có chút liên quan nào đến Hạ Mân Phỉ.
Cô lo lắng, hy vọng Hạ Mân Phỉ đừng nhìn qua, lại không nhịn được chờ mong Hạ Mân Phỉ đến đây chơi cờ với cô.
Cho đến khi Hạ Mân Phỉ ngồi đối diện với cô, cô cũng không thể bình tĩnh lại được, nhún vai cúi đầu nhìn, ngay cả nhìn trực tiếp cũng không dám, huống chi là nói chuyện với anh, ánh mắt chỉ rơi vào bàn tay thon dài xinh đẹp của anh.
Đây là lần đầu tiên anh gần cô như vậy, trên người thoang thoảng mùi thơm cùng hơi thở hormone thiếu niên, cảm giác khô nóng lan tràn khắp cơ thể cô, bộ ngực trở nên nhạy cảm hơn bình thường...
Nếu như có thể bị đôi tay này cọ xát vào ngực mà không có chút cản trở thì tốt rồi. Chỉ cần xoa xoa, sẽ không khó chịu như vậy nữa...
Cô nghĩ như vậy vừa thèm khát, vừa cảm thấy xấu hổ, càng không dám ngẩng đầu lên.
Khi đó kiến
thức sinh lý của cô chưa đủ để cô tưởng tượng mình bị gậy thịt của một thiếu niên đâm vào trong huyệt nhỏ ẩm ướt, chỉ ảo tưởng mình bị bàn tay to sờ khắp cơ thể, không bỏ qua bất cứ góc riêng tư nào...
"Lâm Diệu Giai?"
Khi Hạ Mân Phỉ gọi cô lần thứ ba, cô mới đột nhiên tỉnh táo lại.
"Tôi xin lỗi, cậu vừa nói gì vậy?" Lâm Diệu Giai nhận ra mình đã ham muốn anh từ năm 13-14 tuổi rồi. Cô thầm mắng mình đúng là tâm lý biếи ŧɦái.
"Tôi nói, đầṳ ѵú của cậu không đủ cứng, cậu có thể tự xoa bóp để nó dựng đứng như lúc nãy được không?" Hạ Mân Phỉ đưa tay về phía cô: "Trên tay tôi có phấn chì, không tiện lắm."
"Hả... Được... Được rồi." Lâm Diệu Giai ngoan ngoãn xoa xoa bộ ngực, nhẹ nhàng vặn vẹo đầṳ ѵú mẫn cảm, nghĩ mình đang tự chơi vυ', kí©ɧ ɖụ© đầṳ ѵú cho nam thần xem, cô xấu hổ muốn tìm cái lỗ chui vào.
"Đừng kẹp chặt hai chân như vậy, cứ thả lỏng tự nhiên..." Hạ Mân Phỉ nhìn hoa huyệt ẩm ướt lấp lánh của cô rồi phân tích: "Nhưng kẹp cũng không sao, có cảm giác ngượng ngùng của trinh nữ... Tiếp theo hơi mở ra một chút. "